Trương Nghiêu Tá hừ một tiếng.
- Vậy chẳng phải cho thấy Cổ Xương Triều hồ đồ đó sao? Ta kéo dài Tả Gián Viện cho gã hơn một tháng, hắn ta lại không nắm được thời cơ, muốn lôi kéo Tiền gia lên thuyền, nếu Tiền gia chịu lên thuyền, còn phải chờ tới bây giờ sao? Làm ta không biết nên nói như thế nào với gã nữa.
Trương Xuân lại thận trọng nói:
- Tổ phụ không phải luôn căm hận Phạm Ninh sao, thật ra thì lùi một bước có thể khai đao từ hắn, lần trước không phải tổ phụ nói đường huynh của hắn ở Côn Châu khai thác vàng sao, đây cũng tính là lấy quyền mưu lợi riêng, hẳn là điểm yếu của hắn.
Trương Nghiêu Tá nhìn hắn ta.
- Chuyện này trong lòng ta hiểu rõ, ngươi không cần quá để tâm.
- Tôn nhi hiểu.
- Còn nữa.
Trương Nghiêu Tá lại nói:
- Ngươi cùng đám bạn xấu kia ăn chơi trác táng, ngươi là người làm đại sự, phải biết khống chế bản thân, biết chưa?
- Tôn nhi nhớ rõ.
- Đi đi.
Trương Nghiêu Tá phất tay, Trương Xuân từ từ lui xuống.
- Trương Nghiêu Tá chắp tay dạo bước đi bộ ở đại sảnh, cẩn thận cân nhắc chuyện này.
Lão cùng Cổ Xương Triều mặc dù lập trường giống nhau, nhưng cũng không phải là đồng minh, chủ yếu là Cổ Xương Triều muốn giá quá cao, Trương Nghiêu Tá không đáp ứng được hắn ta.
Ở trên một vụ án của Âu Dương Tu, mục đích của Trương Nghiêu Tá cùng Cổ Xương Triều cũng không giống nhau, Trương Nghiêu Tá là muốn đả kích phái Triệu Tông Thực, Âu Dương Tu là người quan trọng ủng hộ Triệu Tông Thực, cho nên Trương Nghiêu Tá chủ trương ác, nhanh, chính xác, lấy phương thức mưa to gió lớn đột ngột vạch tội miễn chức Âu Dương Tu.
Nhưng Cổ Xương Triều muốn mượn vụ án lên chức của Âu Dương Tu, muốn lấy lòng kẻ thù của Âu Dương Tu, cho nên hắn ta mới không ngừng thổi phồng chuyện này, hoàn toàn bôi xấu Âu Dương Tu, khiến cho lợi ích của mình được tối đa hóa.
Từ điểm này mà nói, mục tiêu hai người mặc dù nhất trí, nhưng muốn đạt tới mục đích không giống nhau, cho nên dẫn đến thủ đoạn của hai người cũng sẽ khác nhau.
Nhưng mà nếu Phạm Ninh đã ra tay, chuyện này quả thật không thể kéo dài nữa, tin tưởng Cổ Xương Triều cũng biết điểm này.
...
Lúc xế chiều, Phạm Ninh cùng Tả gián ti Lý Duy Trăn dẫn mấy tên quan viên đi tới phủ của Âu Dương Tu, Lý Duy Trăn cười nói:
- Thật ra thì loại chuyện này, ti chức tới xem qua mới phải, Tri viện không cần tự mình đến cửa.
Phạm Ninh cười nói:
- Lần đầu tiên phá án mà! Cũng phải thể hiện thái độ tự mình ra tay.
- Điều này cũng đúng.
Không lâu sau, quản gia phủ Âu Dương Tu chạy vội ra.
- Xin hỏi các vị là?
Lý Duy Trăn tiến lên phía trước nói:
- Chúng ta ở Tả Gián Viện, quý phủ có người dâng thư lên Gián Viện, nói chủ nhân quý phủ bị người vu cáo hãm hại, cho nên chúng ta đến cửa thẩm tra một vài tình hình.
Quản gia vui mừng khôn xiết, đây là đến rửa oan cho lão gia, trời cuối cùng cũng mở mắt, ông vội vàng nói:
- Mời các vị vào phủ ngồi, ta đi bẩm báo lão gia và phu nhân.
Phạm Ninh vội vàng nói:
- Người dâng thư là Âu Dương Thiến, cũng mời nàng ra gặp mặt.
- Nàng có nhà, ta đi bẩm báo, mời các vị vào.
Mọi người đi vào tiền viện, chờ trước cửa lớn ở trung đình, quản gia đã sớm chạy như bay.
Không lâu sau, Âu Dương Tu có vẻ bệnh, Âu Dương Thiến dìu ông đi ra, phía sau còn có một người đàn ông trẻ tuổi, đoán chừng là con cháu.
Âu Dương Thiến nhìn thấy Phạm Ninh, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, nàng vội vàng cúi đầu xuống, che giấu nội tâm kích động của mình.
Âu Dương Tu cũng không nghĩ tới người tả Gián Viện sẽ đến, lại là Phạm Ninh, trong lòng ông đặc biệt kích động, ông hô lên:
- Phạm hiền chất, vẫn khỏe chứ?
Phạm Ninh trong lòng cười khổ, lão già này làm sao có thể gọi hắn là hiền chất chứ? Đây không phải là đặt mình ngồi trên đống lửa sao?
Hắn dùng mắt ra hiệu cho Lý Duy Trăn, Lý Duy Trăn hiểu ý, tiến lên hành lễ nói:
- Phạm tri viện là Tả gián nghị đại phu mới nhậm chức của chúng ta, hôm nay lần đầu tiên phá án, xin Âu Dương học sĩ phối hợp nhiều hơn.
Âu Dương Tu nhất thời bị dọa sợ hết hồn, Phạm Ninh lại thăng làm Tả gián nghị đại phu, còn là Tri Tả Gián Viện, đứa nhỏ này lợi hại ghê!
Lão cũng lập tức tỉnh ngộ, bây giờ không phải là lúc nói chuyện cũ, lão vội vàng nói:
- Hoan nghênh Phạm tri viện, hoan nghênh Lý gián ti, ta nhất định toàn lực phối hợp với tả Gián Viện phá án.
Phạm Ninh hơi mỉm cười nói:
- Âu Dương tiền bối không cần căng thẳng, tả Gián Viện nhận được thư dâng của Âu Dương Thiến, thay tiền bối minh oan, dựa theo quy trình, chúng ta phải tới thẩm tra.
Rồi hắn nhìn Âu Dương Thiến nói:
- Cô hẳn là Âu Dương Thiến cô nương!
Âu Dương Thiến khuôn mặt thanh tú, thi lễ vạn phúc nhỏ giọng nói:
- Chính là dân nữ.
Phạm Ninh lấy ra thư dâng.
- Đây là thư cô đã gửi!
- Đúng vậy! Trước kia là ta dâng thư lên Cổ Viện, nhưng chưa có hồi đáp, có người nói với ta, có thể gửi lên Kiểm Viện, hy vọng đã tuân theo đúng quy củ.
- Dĩ nhiên không có vi phạm quy tắc.
Phạm Ninh vừa cười nói với Âu Dương Tu:
- Âu Dương tiền bối chắc biết quy định của Gián Viện, đầu tiên chúng ta cần thẩm tra tình hình người dâng thư, nếu như phát hiện điểm khả nghi, như vậy mới có thể chính thức lập án.
Trên thực tế, Phạm Ninh đã lập án, là vì tranh giành lập án trước với hữu Gián Viện, bây giờ chỉ là một đường thủ tục bổ sung trình tự, cũng là trực tiếp tới điều tra.
Âu Dương Tu gật đầu.
- Ta biết.
Phạm Ninh dùng mắt ra hiệu cho Lý Duy Trăn, Lý Duy Trăn tiến lên hỏi Âu Dương Thiến.
- Phần thư gửi này, ngươi có định hủy bỏ hay không?
Âu Dương Thiến lắc đầu.
- Ta sẽ không hủy bỏ.
- Nếu như sau khi chúng ta lập án phát hiện nội dung thư gửi của ngươi không đúng, ngươi sẽ phải gánh vác trách nhiệm, ngươi nên biết chuyện này.
Âu Dương Thiến nhanh chóng nhìn qua Phạm Ninh, thấy trong ánh mắt của Phạm Ninh tràn đầy khích lệ, trong lòng nàng ấm áp, vẻ mặt kiên quyết nói:
- Ta nguyện gánh vác trách nhiệm.
Lý Duy Trăn gật đầu.
- Vậy bây giờ ta thông báo cho ngươi, tình hình phản ứng ngươi dâng thư, hy vọng ngươi phối hợp với chúng ta điều tra.
Âu Dương Thiến không chậm trễ chút nào nói:
- Ta nguyện ý phối hợp.
Âu Dương Tu vội vàng nói:
- Vậy thì mời các vị đến phòng khách ngồi.
Phạm Ninh lắc đầu.
- Âu Dương tiền bối đi nghỉ trước đi! Sau này chúng ta sẽ hỏi ngài một vài vấn đề. Bây giờ chúng ta phải đi các nơi trong phủ trạch để kiểm tra, mời sắp xếp người dẫn đường, nội trạch cũng phải đi, tốt nhất thông báo một tiếng cho gia quyến tránh mặt.
- Được rồi. Tùy các vị kiểm tra.
Âu Dương Tu phân phó một tiếng, quản gia lập tức chạy vào nội trạch thông báo.
Phạm Ninh nói với Âu Dương Thiến:
- Tỷ đi cùng cha đi, không cần đi theo chúng ta điều tra.
Âu Dương Thiến yên lặng gật đầu, quay đầu nói với người đàn ông trẻ tuổi.
- Tam ca, huynh đưa bọn họ đi.
Âu Dương Thiến nhìn Phạm Ninh thật sâu, đỡ cha đi vào nội đường.
Người đàn ông trẻ tuổi là Âu Dương Minh Viễn cháu Âu Dương Tu, y tiến lên hành lễ.
- Ta đi cùng các vị vào nội trạch!