Đoàn người đi vào trong nhà, phủ Âu Dương Tu là phủ quan, diện tích không lớn, chỉ có năm mẫu, rất nhanh đã đi hết một vòng, tình hình đại khái có thể hiểu được, trong phủ Âu Dương Tu quả thật không có nhà lầu hai tầng.
Phạm Ninh lại hỏi Âu Dương Minh Viễn.
- Quý phủ ở nơi khác có bất động sản không?
Âu Dương Minh Viễn lắc đầu.
- Ở kinh thành chỉ có ngôi nhà này, ngoài ra ở quê hương còn có một nhà tổ.
- Bác trai ngươi đã bao lâu chưa có về nhà ở quê? - Phạm Ninh hỏi.
- Cũng gần bốn năm.
Phạm Ninh cùng Lý Duy Trăn liếc nhau, Ngô Xuân Yến là ba năm trước gả vào Âu Dương gia, có lẽ nàng đã về qua nhà tổ Âu Dương gia, nhưng khẳng định không phải cùng Âu Dương Tu trở về.
Lý Duy Trăn lại nói khẽ với Phạm Ninh:
- Không nhìn thấy ao nước.
Đây cũng là một vấn đề mấu chốt, trong phủ Âu Dương Tu vừa không có lầu nhỏ cũng không có ao nước, hoàn toàn không hợp với từ trong miêu tả.
Phạm Ninh gật đầu.
- Đi nói chuyện cùng Âu Dương tiền bối một chút.
Mọi người đi tới phòng khách, Âu Dương Tu mời Phạm Ninh cùng Lý Duy Trăn ngồi xuống, Phạm Ninh ân cần hỏi:
- Âu Dương tiền bối hiện tại sức khỏe như thế nào?
Âu Dương Tu thở dài.
- Sức khỏe ta đoán chừng không ổn rồi, đi mấy chục bước đường cũng không đi nổi, mắt mấy ngày trước cũng không nhìn thấy cái gì, bây giờ cũng vậy, trong mắt có một chấm trắng, bây giờ ta đọc sách cũng khó khăn.
Âu Dương Tu nổi danh cận thị cao độ, bây giờ lớn tuổi, bệnh đục thủy tinh thể cũng sắp xuất hiện rồi, đời sau thì còn có thể phẫu thuật, bây giờ ư! Phạm Ninh cũng chỉ có thể cười khổ.
- Xin hỏi Phạm tri viện, tình huống điều tra hiện tại như thế nào? - Âu Dương Thiến bên cạnh lo lắng hỏi.
Phạm Ninh nhìn nàng chậm rãi nói:
- Chuyện này thật ra thì không cần quá lo, người tố cáo dùng một bài từ làm chứng cứ, nhưng hoàn cảnh quý phủ không hợp với từ trong mô tả, cho nên chúng ta cho là khả năng vu cáo tương đối lớn.
- Chính là như vậy.
Âu Dương Thiến tức giận nói:
- Người nhà chúng ta nhiều như vậy, ngôi nhà chật hẹp, làm sao có thể xảy ra loại chuyện xấu xa đó, rõ ràng chính là vu cáo cha ta.
Phạm Ninh thấy Âu Dương Tu trầm ngâm không nói, liền nói với Âu Dương Thiến.
- Có thể mời Thiến cô nương tránh mặt hay không?
Âu Dương Thiến ngẩn ra.
- Tại sao?
Âu Dương Tu thở dài.
- Thiến nhi, con tránh mặt trước đi.
Âu Dương Thiến đầy nghi ngờ đứng dậy lui xuống.
Phạm Ninh nhìn Âu Dương Tu nói:
- Âu Dương tiền bối mời nói!
Âu Dương Tu trầm ngâm hồi lâu nói:
- Thủ từ này là năm ngoái ta viết, miêu tả giáo phường cửa đông, nữ nhân trong đó gọi là quan kỹ, trong đó có một người phụ nữ tên là Chu Thái Mi, nàng ta có thể làm chứng thủ từ này là viết cho nàng, phía nàng có một phần bản thảo của thủ từ này.
Chuyện thế này thực sự khó mà mở miệng, nhưng vì chứng minh bản thân trong sạch, Âu Dương Tu cũng không đếm xỉa, suy cho cùng danh tiếng phong lưu tốt hơn nhiều so với loạn luân.
Phạm Ninh gật đầu.
- Ta sẽ sớm điều tra rõ, sau đó báo cáo lên Quan gia, Âu Dương tiền bối an tâm dưỡng bệnh.
Trong lòng Âu Dương Tu rất không biết làm sao, tra rõ thì có thể làm gì, danh tiếng của mình đã hoàn toàn bị phá hủy, nhất thời trong lòng mất hết hy vọng.
Phạm Ninh ghi chép lời khai, để cho Âu Dương Tu ký tên đồng ý, từ phòng khách đi ra, Âu Dương Thiến lao thẳng đến chỗ bọn họ, Phạm Ninh cười nói:
- Thiến cô nương xin dừng bước.
Âu Dương Thiến muốn nói gì nhưng môi giật giật, cũng không nói gì nữa.
Phạm Ninh nhìn nàng xoay người rời đi, Lý Duy Trăn cùng những quan viên khác đều rối rít đi theo ra ngoài.
Mọi người lên hai chiếc xe ngựa, trở lại Gián Viện.
Phạm Ninh trầm ngâm, nói với Lý Duy Trăn:
- Ngươi tới giáo phương cửa đông một chuyến, làm hai chuyện, một là vẽ bản đồ, thứ hai lấy lời khai của quan kỹ Chu Thái Mi, cũng lấy bản thảo thủ từ này của Âu Dương Tu.
- Vậy ti chức đi.
Hai người chia hai đường, Phạm Ninh trở lại Gián Viện, mà Lý Duy Trăn thì dẫn hai quan viên chạy tới giáo phường cửa đông.
Phạm Ninh mới vừa trở lại quan phòng của mình, một quan viên ôm một chồng tài liệu thật dày đi vào.
- Khải bẩm Tri viện, thư dâng tố cáo Âu Dương Tu trong năm năm gần đây đã tìm đến.
- Có bao nhiêu?
- Tổng cộng có bảy mươi bốn phần.
- Nhiều như vậy. Phạm Ninh lấy làm kinh hãi.
- Phần lớn đều là sau khoa cử năm ngoái, sĩ tử tố cáo, bảy mươi bốn phần thư dâng chúng ta đã chỉnh sửa qua, trong đó có bảy lá có giá trị.
Quan viên đem một chồng thư gửi trong đó giao cho Phạm Ninh, Phạm Ninh lật một lượt, bảy lá này đều là Tiết Tông Nhũ tố cáo Âu Dương Tu.
Trong đó một lá là Tiết Tông Nhũ tố cáo Âu Dương Tu tiết lộ đề thi, đó là tháng năm năm ngoái, Tiết Tông Nhũ lúc ấy còn chưa đảm nhiệm ngự sử, là lấy thân phận một quan viên bình thường thông qua Gián Viện dâng thư, cuối cùng chứng minh, lời tố cáo của hắn ta là lời nói vô căn cứ.
Phạm Ninh lại lật sáu lá thư dâng khác, có tố cáo Âu Dương Tu tham ô nhận hối lộ, có tố cáo Âu Dương Tu ở kinh thành có nhiều căn nhà, tiền tài không rõ lai lịch, còn có tố cáo Âu Dương Tu sao chép thơ ca người xưa.
Bảy lá thư tố cáo này đều đóng con dấu 'Điều tra nhưng không tìm được chứng cứ' của Kiểm Viện.
Bây giờ các loại chứng cứ đã lần lượt đầy đủ, bước sau cùng chờ Lý Duy Trăn điều tra.
...
Phạm Ninh trở về phủ đã là hoàng hôn, bên trong phòng ăn, thức ăn đã dọn lên, Chu Bội cười nói:
- Thiếp còn tưởng rằng hôm nay phu quân muốn cùng đồng liêu uống rượu, mừng quan mới nhậm chức.
- Vốn dĩ phải đi, nhưng hôm nay có vụ án, muộn rồi, ngày khác hãy nói!
Chu Bội rót cho Phạm Ninh một ly rượu, cười nói:
- Phu quân nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái rồi à?
- Là vụ án của Âu Dương Tu, tương đối đặc biệt.
- Ta xem "Tiểu Báo" mỗi ngày nói về ông ấy, nói ông không quan tâm tới sống chết của người nhà, một nửa bổng lộc dùng để uống rượu chơi gái, nói ông phong lưu vô độ, bên ngoài có mấy con riêng, phu quân, những lời này đều là thật sao?
Phạm Ninh cười lạnh nói:
- Loại "Tiểu Báo" này chính là như vậy, trong chín câu nói thật kẹp một câu nói láo, hết lần này tới lần khác câu nói quan trọng nhất là câu nói dối, ông thích uống rượu chơi gái không sai, người nhà nghèo khó cũng không sai, nhưng con riêng tuyệt đối không có.
- Vậy chuyện ông cùng con dâu là thật sao? - Chu Bội nâng quai hàm tò mò hỏi.
Nàng không khác những người phụ nữ khác, đặc biệt thích nghe loại tin tức hóng hớt nhiều chuyện này.
Phạm Ninh vẫn lắc đầu.
- Căn cứ ta điều tra, trước mắt chuyện này là vu khống.
- Tìm được chứng cớ sao?
Phạm Ninh cười.
- Thật ra thì từ lẽ thường suy đoán cũng biết có vấn đề, thông gia của ông ấy là học sĩ Ngô Tranh, cũng chính là cha Ngô Xuân Yến, nếu như Âu Dương Tu thật sự thông gian với con dâu, Ngô Tranh sẽ bỏ qua cho Âu Dương Tu được? Theo ta biết, Ngô Tranh cũng chuẩn bị dâng thư lên triều đình, yêu cầu nghiêm trị Tiết Tông Nhũ.