Chu Bội nhướng mày.
- Nếu không có bất kỳ chứng cứ gì, vì sao "Tiểu Báo" còn thổi phồng chuyện này, làm cho người trong thiên hạ đều biết, hoàn toàn phá hủy danh tiếng Âu Dương tiền bối.
- "Tiểu Báo" phải kiếm tiền, nhắc tới chuyện này cũng không phải là nó bịa đặt, mà là triều đình quả thật xảy ra loại chuyện này, "Tiểu Báo" làm sao có thể bỏ qua loại chuyện hấp dẫn con người này.
Thật ra thì mấu chốt còn bản thân Âu Dương Tu tương đối phong lưu, cộng thêm ông lại đắc tội chủ nhân đứng đằng sau "Tiểu Báo", nếu không tại sao đường tổ phụ Phạm Trọng Yêm của ta không có chuyện này, bởi vì mọi người căn bản không tin, cho nên cũng không thể thổi phồng lên.
- Phu quân nói đúng, bản thân mình phong lưu, gặp phải loại chuyện này, dù vô tội cũng không nói được rõ ràng.
Ngón trỏ Phạm Ninh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, mới vừa rồi cùng vợ nói chuyện, khiến hắn nghĩ tới một chuyện, chuyện này hẳn có thể điều tra cả thái độ Ngô Tranh nữa.
....
Ngày tiếp theo trời chưa sáng, Phạm Ninh lại dậy sớm chuẩn bị vào triều, chuẩn bị xong xuôi thì ngồi lên xe ngựa, hôm nay là triều hội nhỏ, nhưng hắn cũng phải tham gia như thường.
Nhưng mà hôm nay trong xe ngựa có thêm một trà đồng, gọi là Tiểu Văn, người rất thanh tú, cha mẹ cậu đều là người hầu của Chu gia, trên danh nghĩa đều là người tự do, nhưng trên thực tế cuộc sống vẫn phải dựa vào Chu gia.
Tiểu Văn năm nay tám tuổi, năm ngoái bắt đầu làm trà đồng cho Chu Nguyên Phong, Chu Bội thấy cậu thông minh lanh lợi, điểm trà, pha trà cũng không tệ, nên gọi cậu đến làm trà đồng cho phu quân.
Chu Bội cho cha mẹ cậu năm xâu tiền một tháng, ở Chu phủ cũng là tiền công cao, so với tiền công trước đó thì nhiều hơn hai xâu, cha mẹ cậu hớn hở vui mừng đưa cậu tới ngay.
Dáng người Tiểu Văn không cao, ở trên xe ngựa, cậu dọn một băng ghế ngồi ở cửa xe, cầm một bình xúp chế tạo từ bạc nguyên chất, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho quan nhân, những chuyện này cậu làm một năm đã sớm thuần thục.
- Tiểu Văn, ngươi họ gì? - Phạm Ninh ôn hòa cười hỏi.
- Hồi quan nhân, ta họ Văn, tên là Văn Tiểu Ất, bởi vì trong Chu phủ đã có ba Tiểu Ất rồi, cho nên mọi người gọi ta Tiểu Văn.
Tiểu Ất là tên một trong những cái tên thường thấy nhất trên phố phường Đại Tống, giống như cái tên "Lão Nhị" ờ thời nay, nhiều vô số kể.
Phạm Ninh lại hỏi:
- Ngươi biết chữ không?
Tiểu Văn lắc đầu.
- Ta chỉ biết tên mình.
Điểm này thật ra càng hay, không biết chữ có thể đi vào trong quan phòng.
Xe ngựa đi Gián Viện trước, cửa Gián Viện đã mở, đã có người làm việc vặt quét sân, Phạm Ninh sai người dẫn Tiểu Ất tới phòng trà, còn hắn thì ngồi xe ngựa tiếp tục tới hoàng cung.
Mặc dù triều hội khô khan nhàm chán, nhưng hắn cũng nhất định phải tham gia.
Hôm nay là triều hội nhỏ cũng cử hành ở Tử Vi điện, người tham gia trên căn bản là tỉnh, bộ, tự, ti, gián đài và chủ quan cùng cấp phó các bộ, khoảng chừng hai ba trăm người.
Phạm Ninh tới hơi trễ, hắn vừa mới tới quảng trường không lâu, tiếng chuông triều hội gõ vang lên, các quan viên rối rít đi vào trong đại điện, Lý Duy Trăn chen đến trước mặt Phạm Ninh thấp giọng nói:
- Bản thảo thủ từ kia của Âu Dương Tu đã lấy được rồi, lời khai của Chu Thái Mi cũng có, nàng chứng minh thủ từ này là Âu Dương Tu viết cho nàng.
- Hoàn cảnh xung quanh phù hợp ý trong từ không?
- Hoàn toàn phù hợp, trong viện giáo phường cửa đông có một tòa lầu phía tây, phía dưới là một cái ao, ngay cả quản lý cũng chứng minh hai năm trước Âu Dương Tu thường lưu luyến nơi này.
Dừng một chút, Lý Duy Trăn lại nói:
- Còn có một điểm mấu chốt, vốn tên của Chu Thái Mi là Chu Yến Nữ, Thái Mi là kỹ danh của nàng.
- Tốt! - Phạm Ninh giơ ngón cái lên khen:
- Điều tra rất đầy đủ.
Hai người đi vào đại điện, chỗ Tả Gián Viện đứng, mấy vị tướng quốc vào triều có chỗ ngồi, đại thần bình thường như bọn họ thì không có, mà Hữu gián viện Trương Thăng thì đứng đối diện bọn họ, ngày hôm qua Phạm Ninh chỉ thấy người đến chỗ này, nhưng mà hai người cũng không chào hỏi đối phương, thái độ rất lãnh đạm.
Phẩm cấp chức vụ của Trương Thăng hoàn toàn giống Phạm Ninh, mặc dù gã không có tước vị, nhưng ở triều đình cũng là quan văn hạng cao, tước vị cũng không quan trọng, mà bởi vì kinh nghiệm của Trương Thăng sâu sắc hơn Phạm Ninh nhiều, vì vậy đều cho rằng Trương cao Phạm thấp.
Nhưng mà loại chuyện này cũng là tạm thời, trải qua mười năm làm quan, cũng chưa có ai xem thường tư cách và sự từng trải của Phạm Ninh, giống như hai mươi tuổi cùng mười tuổi chênh lệch rất lớn, nhưng bảy mươi tuổi cùng sáu mươi tuổi không có gì chênh lệch cả.
Một khi sự từng trải của Phạm Ninh vượt qua mười năm, lấy tư cách đệ nhất đồng tử khoa, tiến sĩ đứng thứ tư toàn khoa thi của hắn, người không phải là xuất thân chính quy như Trương Thăng đã không thể so sánh với hắn rồi.
Lúc này, Phạm Ninh phát hiện trong tay Trương Thăng cầm một phần tấu chương, hắn thấp giọng hỏi Lý Duy Trăn.
- Hôm nay Hữu gián viện có gián nghị gì sao?
Hai bên gián ti cách hai ba ngày đều sẽ ngồi xuống trao đổi vụ án trong tay, đề phòng hai bên phá án trùng nhau.
- Hai ngày nay không có trao đổi, hẳn xế chiều hôm nay ta sẽ cùng Cổ gián ti ngồi xuống nói chuyện.
Phạm Ninh thấy được quan viên sau lưng Trương Thăng, hữu gián ti Cổ Ngân, hắn ta cũng đang thấp giọng nói gì đó với Trương Thăng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bên này.
Tấu chương trong tay Trương Thăng rất có thể liên quan đến vụ án của Âu Dương Tu, ngày hôm qua mình bắt đầu điều tra vụ án của Âu Dương Tu, đối phương sẽ không bắn ngược đấy chứ?
Lúc này, có quan viên hô to:
- Hoàng đế bệ hạ giá lâm.
Trong đại điện tức khắc an tĩnh lại, chỉ thấy mười sáu tên thị vệ đeo đao đi trước mở đường, phía sau tám cung nữ tay cầm cung phiến (quạt), vây quanh Thiên tử Triệu Trinh từ mặt bên tiến vào đại điện.
Triệu Trinh đi tới trước long tháp, trăm quan cùng nhau khom người thi lễ.
- Tham kiến bệ hạ.
- Các vị ái khanh miễn lễ bình thân!
Triệu Trinh xua tay, ngồi xuống long tháp, mỗi ngày triều hội đều sẽ cố định đề tài thảo luận, trước một ngày sẽ phát cho quan viên tham dự, nhưng cũng có đề tài thảo luận đột phát, bất kể loại đề tài thảo luận nào cũng sẽ không đề xuất quyết định tại chỗ, tác dụng của triều hội là cho mọi người tham dự đầy đủ thảo luận.
Quyết định sách lược thật sự là ở Tri Chính Đường, do tướng quốc nghị sự đề ra quyết sách, sau đó báo Thiên tử phê chuẩn thực hiện, nên cuộc thảo luận ở triều hội có đạt được nhận thức chung cũng không thể cướp quyền tướng.
Dĩ nhiên cũng có việc chính trị sau khi tướng quốc bọn họ đề xuất quyết định, Thiên tử lấy ra cho trăm quan thảo luận, loại chuyện này chính là Thiên tử không hài lòng lắm với quyết định của các tướng quốc.
Triệu Trinh hỏi Văn Ngạn Bác:
- Ngày hôm qua ổn định dân lưu lạc, Tri Chính Đường có quyết định gì không?
Văn Ngạn Bác khom người nói:
- Khải bẩm bệ hạ, Tri Chính Đường đã quyết định đem một trăm năm chục ngàn dân lưu lạc ổn định ở bảy châu Giang Hoài, mặt tây Hà Bắc, phương án cụ thể đang định ra, trong ba ngày sẽ báo cho bệ hạ.