Lúc này, Chu Bội vội vàng đi tới, đi đến ngoài rừng trúc, cười nói:
- Phu quân, nói cho chàng biết một tin tốt!
Phạm Ninh từ trong rừng trúc đi ra, cười tủm tỉm nói:
- Tối hôm qua ta đã nói, thích nhất những lời này của nàng, tin tốt lúc nào cũng làm cho lòng người vui sướng.
Khuôn mặt Chu Bội đỏ lên, nhưng lại không biết nàng nghĩ đi đâu?
Nàng nhẹ nhàng véo cánh tay Phạm Ninh một cái, lại hưng phấn nói:
- Vừa rồi bà quản gia nói cho thiếp biết, phủ trạch bên cạnh dự định bán rồi!
Tin này làm cho Phạm Ninh mừng rỡ trong lòng, bố cục phủ trạch này của hắn đẹp đúng là đẹp, nhưng cũng không có giá trị sử dụng thực tế nhiều lắm, chủ yếu là lên lầu xuống lầu khiến cho người ta rất không tiện, hơn nữa hậu trạch quá nhỏ, cho dù cha mẹ đến, ở trong này cũng đều rất bất tiện, lại càng không cần phải nói bằng hữu bạn bè đến, chỉ có thể ở ngõ Phù Dung bên kia, thời gian dài cũng sẽ làm cho người ta trách cứ.
Hắn sớm đã muốn mua lại nhà bên cạnh, bên cạnh là phủ của Ngô phò mã, nhưng cũng không phải phủ chính, cơ bản không ai ở, hơn nữa diện tích mười mẫu, so với phủ trạch của mình còn lớn hơn hai mẫu, nếu có thể mua được, vậy lầu Thúy Vân có thể trực tiếp trở thành nội trạch rồi.
Tin này quả thật làm cho lòng người chấn động, Phạm Ninh vội vàng hỏi:
- Tin này từ đâu truyền đến vậy?
- Hôm nay quản gia bọn họ đến, quản gia đặc biệt đến truyền tin này, nếu chúng ta có ý mua lại, có thể ưu tiên bán cho chúng ta.
- Vậy liên lạc thế nào, có nói hay không?
- Quản gia nhà bọn họ vẫn còn ở đây, hay là chúng ta cùng đi xem xem.
Phạm Ninh gật gật đầu, vui vẻ nói:
- Đi xem!
Hai vợ chồng dẫn theo Kiếm Mai Tử, đi tới trước cửa lớn nhà bên cạnh, Phạm Ninh đẩy cửa ra, giống với trong phủ bọn họ, đối diện là một bức tường kín, tuy nhiên nhìn thì khá là bình thường, chỉ khắc bốn chữ lớn "Uống Nước Nhớ Nguồn", cũng không biết là có ý gì, đoán chừng là có yếu tố cảm kích hoàng ân, nơi ở của phò mã mà!
- Có người ở đó không?
Phạm Ninh lớn tiếng hỏi.
Lát sau, một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi từ sau bức tường đi ra, nhìn trang phục, chắc là quản gia.
- Hóa ra là Phạm tri viện, mau mau mời vào!
Tin tức của Ngô gia rất nhanh, mình mới nhậm chức vài ngày, bọn họ đã gọi thuận miệng rồi, Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Nghe nói phủ trạch bên này có ý bán, cho nên bọn ta đặc biệt đến xem.
- Đừng khách khí, chủ nhân nhà ta nói rồi, chỉ cần Phạm tri viện quan tâm, giá cả dễ thương lượng.
- Vậy làm phiền đại viện rồi.
Phạm Ninh đi vào cửa lớn, Chu Bội thì kéo cánh tay chồng, hai người vòng qua bức tường đi vào trung đình.
Phủ trạch của Ngô Phò mã và phủ trạch của Phạm Ninh hoàn toàn trái ngược, là kết cấu nhà ba trong một tiêu chuẩn, đất trống rất ít, phòng rất nhiều, cơ bản không có lầu hai tầng.
Trung đình có một gốc cây hạnh già, ít nhất đã có trăm năm lịch sử, thân cây to khỏe, hình dáng dãi dầu, trên cây hạnh điểm đầy quả hạnh màu vàng rực, góc nhà trồng một đám thúy trúc, góc bên kia nhà lại để một khối đá Thái Hồ.
Phạm Ninh đi lên trước vỗ vỗ đá Thái Hồ, trong lòng lập tức có chút thất vọng, vừa nhìn đã biết là đá Thái Hồ nhân tạo, dấu rìu đục vẫn có thể thấy được lờ mờ.
Trong lòng Phạm Ninh thầm lắc đầu, nếu mua lại phủ trạch này, vậy San Hô Xanh có thể đứng sừng sững ở chỗ này.
- Phu quân, chúng ta vào nội trạch xem đi!
Phạm Ninh cười cười, dẫn Chu Bội đi vào nội trạch.
Nội trạch Ngô phủ không có gì đặc sắc, chỉ có ba viện tử, diện tích khoảng ba mẫu, trong mỗi viện tử đều có một cái đình ngắm cảnh nho nhỏ, toàn bộ nhà ước chừng bảy phần là mới, chỉ cần sửa chữa một chút.
- Hình như nơi này vẫn luôn không có người ở?
Phạm Ninh quay đầu lại hỏi quản gia.
- Mười năm trước đại nha nội bọn ta ở nơi này, sau đó bọn ta tự mua được phủ trạch, liền dọn vào trong thành rồi, nơi này vẫn luôn để không.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Làm phiền đại viện trở về nói cho lão gia các ngươi một tiếng, phủ trạch này ta quyết định mua lại, bảo gã báo giá, không có ý kiến gì khác thì chúng ta thống nhất mua bán.
- Được! Ta quay về nói với lão gia ngay.
Phạm Ninh dẫn Chu Bội rời khỏi Ngô phủ, Chu Bội hỏi:
- Phu quân vừa ý phủ trạch này rồi?
Pham Ninh không nhịn được cười:
- Ta đâu có vừa ý phủ trạch này, ta chỉ vừa ý mảnh đất này, lát nữa tìm sư phụ xây nhà, bảo ông ấy suy nghĩ thử xem, làm sao để hợp hai phủ trạch lại làm một?
- Bây giờ đừng tìm, sau khi thanh toán tiền, nhà thuộc về chúng ta, mới làm tiếp.
Chu Bội lại hỏi:
- Phu quân cảm thấy phủ trạch này giá bao nhiêu tiền?
- Ta đoán sẽ không cao hơn hai vạn quan.
- Không thể nào! Muội nghe nói hai năm qua giá nhà ở tăng rất nhanh, hơn nữa loại nhà lớn này, ít nhất cũng năm vạn quan trở lên.
- Đó là giá trong thành, chỗ chúng ta là ngoài thành, hơn nữa, người ta đã gọi ta là Phạm tri viện rồi, nàng cảm thấy Ngô gia sẽ bán giá cao sao?
- Chàng nói, Ngô gia sẽ cho chúng ta ân tình?
- Ít nhiều có một chút, đương nhiên, đoán là bản thân bọn họ cũng cần dùng tiền, bán cho người khác cũng là bán, bán cho chúng ta còn được ân tình, chúng ta cũng không tham rẻ của Ngô gia, thị trường bao nhiêu, chúng ta liền trả bấy nhiêu.
Hai người vừa mới quay về cửa phủ của mình, bà quản gia liền ra đón nói:
- Quan nhân, có một quan viên họ Lý đến tìm, nói là thuộc hạ của quan nhân.
Phạm Ninh lập tức nghĩ đến Lý Duy Trăn, hắn gật gật đầu, lại dặn dò bà quản gia:
- Bà đi xem xem, "Triều Báo" và "Tiểu Báo" hôm nay mua mỗi loại một tờ về.
- Ta đi ngay!
Phạm Ninh đi vào trong phủ, xuyên qua rừng cây, quả nhiên nhìn thấy Lý Duy Trăn, gã đang đứng ở trước Thúy Vân Phong thưởng thức khối đá đệ nhất kinh thành này.
Phạm Ninh đi lên trước cười nói:
- Lý Gián ti hôm nay sao lại không ở nhà nghỉ ngơi?
Lý Duy Trăn cười gượng một tiếng:
- Vốn là ở nhà nghỉ ngơi, nhưng vừa mới nhận được một tin tức, vội tới báo cho Tri viện.
Lý Duy Trăn hạ nhỏ giọng nói:
- Tiết Tông Nhụ chết rồi!
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tối hôm qua ở trong tù treo cổ tự tử mà chết, Đại Lý Tự đưa ra kết luận là sợ tội tự sát.
Mày Phạm Ninh cau lại, lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy có thể không?
Lý Duy Trăn cười lạnh một tiếng nói:
- Tiết Tông Nhụ khi còn trẻ là tên ăn chơi trác táng có tiếng, là kẻ tham sống sợ chết, gã chắc sẽ không tự sát, lại nói đây cũng không phải tội lớn gì, lưu đày vài năm là quay về thôi, nếu Âu Dương Tu nói giúp cho gã một chút, nói không chừng lưu đày cũng không cần, ta không tin gã tự sát, hơn nữa nghe nói ngày hôm qua khi thẩm vấn gã đã khai ra Cổ Xương Triều và Trương Nghiêu Tá.
Trong lòng Phạm Ninh hiểu được, Tiết Tông Nhụ hẳn là bị diệt khẩu, phỏng đoán Thiên tử cũng sẽ không truy cứu nữa, vụ án này cứ như vậy mà kết thúc.
- "Tiểu Báo" bên đó có tin tức không?