Trong lòng Phạm Ninh rất rõ, Lại bộ Thị lang đã được gọi là nửa tướng, cách tướng công cũng chỉ có một bước, sự việc Âu Dương Tu tuy rằng ác liệt, nhưng thế nào cũng không đến mức nghiêm trị Lại bộ Thị lang, huống hồ Liễu Vân chỉ là có trách nhiệm tiến cử, nhiều nhất phê bình vài câu, còn lâu mới đến mức cách chức ông.
Điều này nói rõ Thiên tử sớm đã muốn động vào Liễu Vân, hơn nữa đối với ông ta cực kỳ bất mãn, nhưng Liễu Vân là tâm phúc của Trương Nghiêu Tá, cất nhắc rất nhiều thuộc hạ của Trương Nghiêu Tá, Thiên tử muốn chiếu cố thể diện cho Trương Nghiêu Tá, cho nên mới nhẫn nhịn đến giờ, lần này mượn cơ hội Tiết Tông Nhụ cách chức Liễu Vân, chỉ có thể nói Thiên tử không thể nhịn được nữa.
Chu Hiếu Quân gật gật đầu:
- Vẫn là A Ninh nhìn thấu, chúng ta đi vào trong đi! Tam a công cháu đang chờ đấy!
Hai người đi vào trung đình, chỉ thấy dì nhỏ Chu Khiết ngồi ở trong đình viện hóng gió với lão gia tử, Chu Bội chạy tới kéo cánh tay lão gia tử làm nũng, Chu Nguyên Phong cũng đang quở trách nàng.
- Đầy trong cái đầu của tiểu nha đầu cháu chỉ nghĩ đến cháu rể, làm hại ta ngay cả đồng tử pha trà cũng không có, ta nói hai ngày nay hương vị trà sao lại không đúng nữa, vừa hỏi mới biết được cháu cướp Tiểu Văn đi rồi, cháu nói làm sao bây giờ!
- Hì hì! Suy nghĩ của tam a công cháu còn không hiểu sao? Long trà của chúng cháu cũng không nhiều nữa, nhiều nhất cho a công thêm ba cân.
- Ba cân quá ít, ít nhất năm cân!
- Chỉ có ba cân, a công không chịu cháu sẽ trả lại Tiểu Văn cho a công.
- Đừng! Đừng! Tên tiểu tử thối kia ta không cần, vậy cho ba cân đi!
Tất cả mọi người không nhịn được cười, Chu Nguyên Phong đây là đang giở trò để hỏi Chu Bội đòi trà đây!
Phạm Ninh cười nói:
- Cháu nghe đại a công nói, vườn trà Phúc Châu sớm đã trồng ra long trà rồi, sau này là có nguồn rồi.
Chu Nguyên Phong lắc đầu nói:
- Long trà vườn trà Chu gia nuôi dưỡng ra thời hạn còn chưa đủ, so với long trà trong cung còn thiếu độ lửa chút nữa, chỉ có thể gọi là nửa long nửa phượng trà, đương nhiên đã rất tốt rồi, nhưng vẫn là long trà của cháu gây nghiện hơn trà của ta, cháu nói thật cho ta, long trà của cháu còn có bao nhiêu?
Phạm Ninh gãi đầu nói:
- A công lão nhân gia hãy tha cho cháu đi! Long trà đó bản thân cháu cũng tiếc không uống.
- Ha! Ý là cũng còn không ít, ta và cháu đổi, mười cân nửa long nửa phượng trà đổi lấy một cân long trà của cháu thế nào?
- Vậy đổi ba cân trước đi!
- Chờ một chút! Tại sao ta cảm thấy ta chịu thiệt lớn rồi.
Mọi người cùng nhau cười rộ lên, Chu Nguyên Phong không phải là chịu thiệt thì là gì? Vừa rồi Chu Bội chẳng phải đã đồng ý tặng ông ba cân long trà sao.
- Ba cân long trà của cháu và ba cân của A Bội tặng ta không liên quan gì, là khác nhau, cũng chính là cháu phải cho ta sáu cân.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Vậy sáu cân đi!
Trên mặt Chu Nguyên Phong lập tức tươi cười như hoa, ông sao lại có thể chịu thiệt, sớm hay muộn ông cũng muốn đổi hết toàn bộ long trà trong tay Phạm Ninh.
Vài tên người làm đưa tới mấy cái ghế, Chu Bội biết rằng chồng có việc muốn bàn với tam a công, liền kéo dì nhỏ ra phía hậu trạch.
Phạm Ninh ngồi xuống trong viện tử, có người đưa trà nóng tới, tuy thời tiết khá nóng, nhưng đám sĩ phu vẫn không muốn giống như dân chúng lao động tầng lớp thấp, uống chén trà lạnh lớn giải nhiệt.
- A Ninh hôm nay là có chuyện mà đến hả!
Phạm Ninh trầm ngâm một chút hỏi:
- Không biết tam a công có cách nhìn thế nào về "Triều Báo" và "Tiểu Báo"?
- Cháu hỏi cách nhìn cá nhân của ta sao?
Phạm Ninh gật gật đầu, Chu Nguyên Phong suy nghĩ một chút nói:
- Từ quan điểm kinh doanh, hai tờ báo này cũng không phải khoản đầu tư quá tốt, theo ta được biết, "Triều Báo" vẫn luôn thua lỗ tiền, dựa vào tiền lãi của "Tiểu Báo" để đền bù, tiếp theo vùng nước làm báo này tương đối sâu, không phải thương nhân nào cũng có thể làm báo, mặc dù nói người nói vô tội, nếu thật sự đắc tội quyền quý triều đình, bọn họ có thể dùng việc làm ăn khác để chỉnh đốn người ta.
- Tam a công điều tra qua báo chí, hay là cũng từng có ý nghĩ như vậy?
Chu Hiếu Quân bên cạnh cười nói:
- Chúng ta mười năm trước cũng suy xét về làm báo, chuyện này vẫn là ta phụ trách chạy, thu mua mấy nhà in ấn, chiêu mộ một số người lấy tin và biên tập, cơ bản đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, nhưng triều đình cuối cùng lại không phê duyệt, làm cho chúng ta tổn thất hơn một vạn quan tiền, cuối cùng không giải quyết được gì.
Chu Nguyên Phong thở dài nói:
- Vấn đề chính ở chỗ này, nếu không chuẩn bị ổn thỏa, căn bản là không thể xin triều đình, nhưng cuối cùng triều đình không phê duyệt, vậy công lao chuẩn bị lúc trước liền uổng phí, tổn thất nghiêm trọng, rất nhiều người muốn làm báo cũng chính là vì nguyên nhân này mà cuối cùng không thể không buông bỏ.
Điều kiện này Phạm Ninh biết, làm báo đầu tiên là xin quan phủ địa phương, nếu như làm báo loại tin tức giải trí tương đối dễ phê duyệt, đầu tiên là quan phủ phê chuẩn trước, tiếp theo lại báo cho Gián Viện phụ trách thu thập dư luận dân gian rồi phê duyệt, không cần phải báo Tri Chính Đường.
Nhưng nếu báo đề cập đến triều chính, vậy tương đối nghiêm khắc rồi, sau khi Gián Viện xét duyệt thông qua, còn phải do Tri Chính Đường thảo luận phê chuẩn, đây mới là khó khăn nhất.
Phạm Ninh trầm tư một chút lại hỏi:
- Mười năm trước xin không thành công, là bị kẹt ở chỗ nào?
Chu Nguyên Phong liếc nhìn Phạm Ninh một cái, mười năm trước Chu Nguyên Tuấn đảm nhiệm Hữu gián nghị Đại phu, là kẹt ở trong tay ông ta.
Phạm Ninh lại hỏi:
- Nếu bây giờ Chu gia còn muốn làm một tờ báo loại tin tức giải trí, vậy thông qua xét duyệt của quan phủ địa phương nắm chắc bao nhiêu?
Chu Nguyên Phong lắc lắc đầu:
- Quan phủ địa phương sẽ không làm khó việc làm báo, theo ta được biết, tất cả đơn xin làm báo đều được quan phủ địa phương thông qua, bọn họ sẽ không làm khó loại chuyện này, cuối cùng đều là triều đình không phê duyệt.
Chu Hiếu Quân dè dặt hỏi:
- Ý của A Ninh là, bảo chúng ta xin làm báo lần nữa?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Sự kiện Âu Dương Tu lần này, cháu phát hiện sự đáng sợ của dư luận, chúng có thể nói trắng thành đen đấy, có thể thao túng ý dân, một việc nhỏ nhất cũng hoàn toàn hủy diệt được danh dự của một người, nhưng dư luận cũng có thể bôi đen thành trắng được, cháu cũng không muốn lợi dụng dư luận đối phó người nào đó, nhưng ít ra ở thời khắc then chốt phải có năng lực tự bảo vệ mình, vừa hay cháu chủ quản Gián Viện, nếu Chu gia làm một tờ báo loại tin tức giải trí, cháu có thể phê chuẩn.
Chu Hiếu Quân cũng có chút dao động, lần trước làm báo thất bại vẫn luôn làm cho gã canh cánh trong lòng, mà lần này quả thật là một cơ hội, Phạm Ninh đảm nhiệm Tri Gián viện, không lợi dụng cơ hội này quả là đáng tiếc.
Gã cũng khuyên phụ thân:
- Phụ thân, nếu không đề cập đến triều chính, chắc vấn đề không lớn, con cảm thấy đây thật sự là một cơ hội, hơn nữa, chúng ta còn có năm nhà in ấn vẫn luôn không chết không sống, nếu làm báo, những nhà in đó sẽ hồi sinh rồi.