Phạm Ninh hỏi.
- Thiếp muốn đi thăm huynh trưởng.
Chu Bội nhỏ giọng nói.
Phạm Ninh lập tức hiểu ra, Chu Bội vẫn muốn ở cùng với cha mẹ.
Hắn vui vẻ gật đầu nói:
- Vậy thì thu dọn đồ đạc, mai mốt chúng ta sẽ chuyển đến nhà bố vợ!
Rất nhanh, Tạ Cửu Linh đã kết thúc khảo sát, quay về vẽ bản vẽ phác thảo rồi, Tống triều xây vườn xây nhà cũng cần bản vẽ công trình rất chuẩn xác, phải đo đạc thực địa, tuy nhiên Tạ Cửu Linh chỉ quay về vẽ bản vẽ phối cảnh, về việc đo đạc công trình cụ thể xây vườn, đó là sau khi ký tên thỏa thuận mới bắt tay vào thực hiện.
Phạm Ninh cũng đi theo Phạm Thiết Qua đến kỳ thạch quán, Minh Nhân hôm qua từ Phúc Châu qua đây, Phạm Ninh cần gặp cậu ta một lần.
- Nhị thúc, kỳ thạch quán kinh doanh thế nào?
Phạm Thiết Qua cười nói:
- Vẫn là đá Điền Hoàng kiếm nhiều tiền nhất, tiếp theo là đá Thái Hồ, sau đó là đá Thọ Sơn đông lạnh, đá Linh Bích cũng bắt đầu nóng lên, chỉ có ngọc Độc Sơn, người làm quá nhiều, vẫn luôn không tốt lắm, gần đây ta bắt đầu buôn bán với Tây Vực và Ngọc Điền Ngọc, đợi lát nữa ta tặng cháu một khối ngọc Dương Chi Mỹ hiếm thấy, cháu có thể bảo Chu Triết khắc thành một cái chặn giấy.
- Vậy cảm ơn Nhị thúc!
- Không cần khách khí, cháu là đông chủ lớn, thứ tốt đương nhiên để lại cho cháu.
Dừng một chút, Phạm Thiết Qua lại hỏi:
- Ta nghe Minh Nhân nói, cháu tính kết với huynh đệ bọn nó mở một thương đội buôn bán hải ngoại?
Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Mở thương đội buôn bán chỉ là bước đầu tiên, trên thực tế, cháu muốn tìm vùng đất mới, đó là kế hoạch về sau.
- Mấy huynh đệ các cháu có tham vọng là chuyện tốt, cháu đang làm quan triều đình, nhìn xa hơn bọn nó, nhìn sâu hơn bọn nó, hy vọng cháu thường xuyên chỉ điểm bọn nó, nói thật, hai huynh đệ nó không bao giờ để cho ta ngừng lo lắng.
- Nhị thúc yên tâm đi! Lần này là chúng cháu cùng nhau làm, chúng cháu sẽ dùng chim bồ câu liên lạc, cháu sẽ vẫn chú ý việc này.
Đang nói, xe bò tới cửa kỳ thạch quán rồi, Phạm Ninh vừa tới kỳ thạch quán, liếc mắt một cái liền thấy Minh Nhân ngồi ở trên một khối đá Thái Hồ trong cửa hàng, đang nói chuyện phiếm với một tên tiểu nhị.
- Ngươi tên ranh con này, tảng đá này không thể ngồi, mau cút xuống dưới cho ta!
Phạm Thiết Qua tức giận nổi trận lôi đình, chạy tới, Minh Nhân sợ tới mức từ trên tảng đá nhảy xuống, cậu ta lầm bầm nói:
- Một tảng đá vụn, kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì?
- Tảng đá vụn? Tảng đá này giá ba nghìn quan, ngồi hỏng rồi mày bồi thường nhé!
Phạm Thiết Qua lại mắng vài tên tiểu nhị xung quanh:
- Các ngươi cũng không ngăn nó lại, tùy tiện để nó ngồi linh tinh!
Mấy tên tiểu nhị cúi đầu không dám lên tiếng, Minh Nhân mất hứng:
- Cầm mấy nghìn cây gỗ hổ phách của con, một đồng tiền cũng không cho con, còn không cho con ngồi trên khối đá vụn.
- Ta lại ỷ vào trướng của con sao? Vấn đề là con cần tiền làm gì? Con cưới vợ rồi, ta sẽ đem tiền cho vợ con, con nói đi! Khi nào thì đi xem mắt?
- Nhị thúc, Minh Nhân muốn đi xem mắt sao?
Phạm Ninh đi vào cười hỏi.
- Chính là con gái của Tạ Cửu Linh, là người hôm nay cháu gặp, năm nay mười sáu, trông xinh đẹp đoan trang, ta và mẫu thân nó đều ưng rồi, chỉ đợi tiểu tử này đi xem mắt, nó lại không chịu!
Phạm Thiết Qua trừng mắt nhìn con trai tức giận nói.
- Cha, con không phải không chịu đi, chủ yếu là không có thời gian.
- Cái gì mà không có thời gian, con đi ngay bây giờ, cô gái kia vẫn ở kinh thành, bây giờ ta dẫn con đi, A Ninh cũng đi cùng chúng ta.
Phạm Ninh vội vàng kéo nhị thúc qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Tạ gia có thể bảo Minh Lễ đi xem mắt, Minh Nhân thì hình như Chu lão gia tử có ý hứa hẹn muội muội của Chu Bội cho Minh Nhân.
Phạm Thiết Qua khoát tay:
- Chuyện kia đừng nhắc đến nữa, Chu lão gia tử có lòng là tốt, ta rất cảm kích, nhưng phụ thân nhà gái xem thường con của ta, ta trèo cao không được!
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Xảy ra chuyện gì?
- Chu lão gia tử lúc ban đầu là muốn giới thiệu cháu gái thứ ba của anh em kết nghĩa với ông ấy cho Minh Nhân, nhưng tiểu nương tử này ốm yếu nhiều bệnh, chính là cái ấm sắc thuốc, cũng không phải là tướng vượng phu, cho nên ta không hài lòng lắm, sau đó lão gia tử lại nói giới thiệu trưởng nữ của lão tam Chu Hiếu Cương cho Minh Nhân, không lâu trước đây ta với Chu Hiếu Cương gặp mặt một lần, gã hỏi Minh Nhân có phải Tiến sĩ hay không, ta nói không phải, lại hỏi có phải Cử nhân hay không, ta cũng nói không phải, gã liền lập tức đổi sắc mặt với ta, nói con gái của gã ít nhất phải gả cho cử nhân, đây không phải làm mất mặt ta sao? Cho nên chuyện này ta không muốn nhắc lại.
Sắc mặt Phạm Ninh lập tức trở nên rất khó coi, Chu Hiếu Cương này không chỉ làm mất mặt nhị thúc, cũng là không nể mặt mình, hắn vừa muốn nói tiếp, Phạm Thiết Qua khoát tay:
- A Ninh, chuyện này nhị thúc tâm sáng như gương, môn đăng hộ đối rất quan trọng, con gái Chu gia quả thực không thích hợp với Minh Nhân, Tạ Cửu Linh là bạn cũ của ta, con gái của y ta và nhị thẩm cháu đều rất thích, chuyện này để cho nhị thúc làm chủ đi!
Nói tới mức này, Phạm Ninh cũng không khăng khăng nữa, chỉ đành gật gật đầu:
- Được rồi! Cháu ủng hộ nhị thúc, vậy thì Tạ gia đi.
Minh Nhân ở bên cạnh trợn tròn mắt, sao lại nói vậy thì Tạ gia đi, rốt cuộc là ai lấy vợ? Mình không ngờ bị coi nhẹ thế đó.
Phạm Ninh cũng không cho cậu ta cơ hội, nói với cậu:
- Đệ đoán cho dù là công chúa huynh cũng sẽ gai mắt, vậy thì nghe nhị thúc đi, đi xem mắt trước, có thành hay không nói sau.
Minh Nhân tuy vô cùng không tình nguyện bị tròng vào đầu, nhưng cậu ta cũng biết, chuyện này không thể chạy trốn tiếp, nếu không thật sự làm tổn thương trái tim của cha mẹ, cậu ta cũng chịu không nổi.
Minh Nhân chỉ đành không tình nguyện lầm bầm nói:
- Vậy thì ngày mai đi!
Trong lòng Phạm Thiết Qua mừng rỡ, ngoài miệng cũng không tha cho con trai:
- Cho con đi xem mắt là nể mặt con rồi, nếu không chúng ta liền trực tiếp định luôn hôn sự của con ấy chứ.
Cậu hừ một tiếng, đi vào trong tiệm, Minh Nhân nháy mắt với Phạm Ninh, hai người đi đến lầu hai, Phạm Ninh hỏi:
- Không phải đi Tuyền Châu sao? Sao huynh lại đi Phúc Châu?
- Là đi Tuyền Châu, chỉ là lại đi mỏ đá Điền Hoàng một chuyến.
- Mỏ đá Điền Hoàng hiện giờ thế nào?
Phạm Ninh đã rất lâu không có chú ý đến tình hình mỏ đá Điền Hoàng, hiện giờ đại quản sự trấn giữ mỏ đá Điền Hoàng là cậu hắn Trương Bình.
Cậu hắn Trương Bình cũng không phải là loại nông dân làm ruộng mà sống từ trước, gã phụ trách trấn giữ mỏ đá Điền Hoàng và khu vực mỏ đá Thọ Sơn, mỗi tháng lương bổng một trăm năm mươi quan tiền, sớm đã mua một tòa nhà lớn ở trấn Mộc Đổ, cha mẹ vợ con đều chuyển vào rồi, con trai đọc sách ở Huyện học, cuộc sống gia đình trôi qua rất êm đềm, đây gọi là một người đắc đạo, cả nhà thơm lây.
Minh Nhân nói:
- Hiện giờ đá Điền Hoàng đã mở rộng hơn một chút so với lúc trước, trước đây đá khai thác được toàn bộ do Quặng giám thu mua, bây giờ để lại ba phần cho chúng ta, như vậy tinh phẩm cũng có thể giữ lại, đương nhiên, đá Điền Hoàng cực phẩm lúc trước đào được cũng bị giấu đi, chỉ có điều hơi mạo hiểm, lần này huynh tiện thể đem một ít đá Điền Hoàng cực phẩm chuyển về Mộc Đổ, có hơn ba nghìn khối.