- Hai tháng ư!
Trên mặt Âu Dương Thiến lộ ra vẻ thất vọng:
- Sao đệ đi lâu vậy?
- Chủ yếu là quá xa, vừa đi vừa về đã mất một tháng.
- Vậy được rồi! Đệ cẩn thận!
- Ta không thành vấn đề, ta lo lắng cho tỷ.
- Lo tỷ làm gì, viện tử này là tên của tỷ, không có ai lại đuổi tỷ đi, đệ lại cho tỷ tiền sinh hoạt, tỷ thích cuộc sống yên bình như vậy, không cần nhìn sắc mặt của người đàn bà đó.
- Cha tỷ biết chưa?
Âu Dương Thiến gật gật đầu
- Tỷ bảo A Đào đưa tờ giấy về, nói cho phụ thân, tỷ được chăm sóc rất tốt, phụ thân chắc là yên tâm rồi.
Phạm Ninh lấy ra một bọc năm trăm lượng bạc, đặt lên bàn:
- Bọc bạc này tỷ nhận đi!
- Không phải đệ cho tỷ ngọc bội rồi sao? Thời điểm cần, tỷ sẽ đi lấy bạc.
- Ngọc bội là ngọc bội, bạc này tỷ nhận lấy, đi mua một ít quần áo, mua sách mình thích, một mình nhàm chán, xem sách cũng tốt.
- Vậy được rồi!
Âu Dương Thiến nở nụ cười nói:
- Bây giờ tỷ tiêu tiền của đệ, tỷ thoải mái rồi.
- Tiêu tiền của ai?
Phạm Ninh cười hỏi.
Âu Dương Thiến xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Tiêu tiền của phu quân.
Từ kinh thành đi phủ Diên An đường xá xa xôi, Phạm Ninh là lần đầu tiên đi về phía tây kinh thành, một hàng mười ba người cưỡi ngựa đi, ngoại trừ Tả gián nghị đại phu Phạm Ninh, còn có hai gián quan kinh nghiệm phong phú cùng đi về phía tây, ngoài ra còn có mười binh lính làm hộ vệ, dọc đường qua các châu các phủ, ba ngày sau khi qua Lạc Dương, bọn họ chuẩn bị từ Đồng Quan tiến vào phủ Kinh Triệu.
Đồng Quan là cửa ngõ phía đông Quan Trung, từ xưa đó là cứ điểm chiến lược, một trong chín đại hùng quan của thiên hạ, tuy nhiên ở Tống triều, Đồng Quan cách xa chiến trường, đã dần dần suy yếu trở thành thuế quan, năm trăm binh lính trấn thủ ở đây, ngoài ra còn có một sở thuế, bất luận hàng hóa ra vào Quan Trung, đều phải trưng nộp thuế ở đây.
Phạm Ninh đến Đồng Quan lúc giữa trưa, hàng dài xếp trước cổng thành chật hẹp, phân nửa đều là thương đội, dùng la ngựa chở hàng hóa nặng.
Hàng có hai nhóm, một nhóm là thương nhân nhập quan, khá phức tạp, phải đối chiếu phiếu thuế, người thu thuế đến một bên khác tiến hành kiểm kê hàng hóa, tiến triển vô cùng chậm chạp, mà nhóm khác không phải thương đội vào quan thì khá nhanh chóng, cơ bản để duy trì nếp sống tự do của Tống triều, không cần đưa ra giấy chứng minh thân phận, trực tiếp có thể qua quan, tuy nhiên mang theo hành lý có kiện lớn thì phải tiến hành điều tra, phòng ngừa thương nhân ngụy trang hàng hóa thành hành lý qua quan.
Lúc này, cửa quan hàng hóa bỗng nhiên truyền đến một tràng âm thanh la hét ầm ĩ, một tên thương nhân tức đến nổ phổi rống to:
- Ta đã nộp thuế ở Hàm Cốc Quan rồi, tại sao còn phải thêm thuế, những hàng hóa này của ta đều là dược liệu bình thường, nào có đắt tiền như vậy?
- Ngươi ít nói nhảm đi, bột sừng trâu này của ngươi sao lại có thể có năm trăm đồng một cân, phủ Kinh Triệu ít nhất ba quan tiền một cân, còn có hổ cốt cũng báo rất rẻ, ngươi nhất định là hối lộ thuế quan, chỗ chúng ta không thể được!
- Nói láo! Bột sừng trâu của nhà ngươi mới bán ba quan tiền một cân, ta ở Đặng Châu thu mua bột sừng trâu cũng chỉ cần ba trăm đồng một cân, hổ cốt cũng chia hổ cốt sống và hổ cốt chín, của ta là hổ cốt chín, ngâm qua rượu rồi, làm sao có thể giá cao như vậy.
- Ta không nhiều lời với ngươi, khẩn trương nộp thuế, ngươi không nộp thuế thì giam giữ hàng hóa, nếu không thì quay về, không được vào Quan Trung.
Binh lính dẫn đầu vừa định tiến lên chào hỏi, Phạm Ninh lại kéo gã lại:
- Không vội, chờ thêm một lát!
Một lão già bên cạnh thở dài nói:
- Nghe giọng nói là người bên Lạc Dương, lần này thảm rồi, không chỉ phải đóng thêm thuế, còn phải bị phạt nặng.
Phạm Ninh không hiểu hỏi:
- Cụ già, tại sao bên Lạc Dương sẽ bị phạt?
- Tiểu tử, bây giờ thuế quan đều là tư nhân bao xuống, mỗi năm cố định giao lên bên trên bao nhiêu thuế, sau đó phần dư lại chính là phần thu của bọn chúng, người địa phương thì tốt hơn chút, một khi phát hiện là giọng nơi khác, nhất định phải đóng thêm thuế, thái độ không tốt còn phải chịu phạt nặng.
Lúc này, một gã thuế lại hô to:
- Lại dám trốn thuế lậu thuế, phạt nặng gấp ba lần giá hàng hóa!
Vài tên thương nhân nóng vội muốn nói lý lẽ, nhưng mấy tên lính xông lên, không nói lời gì đẩy bọn họ vào một gian phòng.
Phạm Ninh có chút nổi nóng, nháy mắt với một gián quan, gián quan hiểu ý, lập tức tiến lên phía trước nói:
- Chúng ta là Giám sát Ngự sử triều đình tới, đã xảy ra chuyện gì?
Đám gián quan đều có danh hiệu Ngự sử, danh hiệu Ngự sử, nhất là danh hiệu Giám sát ngự sử rất có lực uy hiếp đối với quan phủ địa phương, ngược lại, thân phận gián quan đãi ngộ ở địa phương có hơi kém một chút.
Vài tên thuế lại đang gào lên rất ác, bỗng nhiên nghe nói Giám sát ngự sử đến, bọn chúng lập tức bối rối, điều này cũng khó trách, Phạm Ninh và hai gián quan đều mặc thường phục, mười tên lính cũng không có mặc quân phục, thoạt nhìn thì giống như con cháu nhà có tiền, thế nào cũng không nghĩ ra rằng bọn họ chính là Giám sát ngự sử.
- Nói bậy! Các ngươi làm sao có thể là Ngự sử?
Thuế lại cầm đầu không cam lòng gào lên.
Gián quan giận dữ, lấy thẻ bài Giám sát ngự sử giơ lên, giận dữ nói:
- Mở to mắt chó của ngươi nhìn đi, đây là cái gì?
Trên thẻ bài có khắc bốn chữ lớn "Giám sát ngự sử". mấy tên thuế lại lập tức không dám khoa trương, đều cúi đầu, lúc này, người đứng đầu sở thuế Đồng Quan nghe nói chạy vội tới, luôn miệng hô:
- Hiểu lầm! Hiểu lầm!
Gã tiến lên hành lễ:
- Các vị Ngự sử cực khổ rồi, mời vào quan nghỉ ngơi!
Dương gián quan nhỏ giọng nói đôi câu vào tai gã, thuế quan dẫn đầu mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Phạm Ninh đứng ở phía xa, gã vội vàng chạy lên trước, vươn người hành lễ:
- Hạ quan Kê thuế sử Mao Cầu Viễn tham kiến Phạm Tri viện!
Kê thuế sử cũng không phải quan, chỉ là một thuế lại, một câu nói của Phạm Ninh liền có thể miễn chức của gã, gã làm sao có thể không sợ.
Phạm Ninh cũng không làm khó gã, thản nhiên nói:
- Chúng ta chỉ đi ngang qua Đồng Quan, hình như các ngươi bên này nộp thuế có hơi khác, ngươi khẩn trương đi giải quyết cho tốt.
Mao Tân Viễn trong lòng hiểu rõ, vội vàng chạy vào gian phòng, không lâu sau, mầy thương nhân được thả ra, thuế lại cũng không trưng thu thêm thuế của bọn họ, trực tiếp cho đi.
Mao Tân Viễn lại chạy tới thỉnh tội, Phạm Ninh khoát tay:
- Thu thuế phải có căn cứ, người khác đã nộp thuế rồi, các ngươi còn muốn nộp thêm, điều này không đúng, ta nhớ triều đình sớm đã có quy định, hàng hóa có chênh lệch giá khu vực, dựa theo giá trị nơi cung cấp thu thuế, ta không hy vọng lại có người khiếu nại các ngươi thu thuế lung tung!
- Ti chức không dám!
Phạm Ninh nói với mấy người:
- Chúng ta đi thôi!
Đoàn người xoay người lên ngựa, sau khi đi qua Đồng Quan tiếp tục đi về phía tây, Đồng Quan một trận bàn tán sôi nổi, đều biết quan lớn triều đình tới rồi, mấy tên thuế lại đều đổ mồ hôi lạnh, âm thầm vui mừng bản thân may mắn thoát được một kiếp.