- Đa tạ phu nhân.
Chu Bội lại cười hỏi:
- Tiền còn ở cửa hàng tiền chúng ta bây giờ có bao nhiêu?
- Phu nhân muốn hỏi tiền tiết kiệm của cô gia phải không?
Chu Bội ngẩn ra:
- Cái gì gọi là tiền tiết kiệm của cô gia? Không phải tiền của ta và cô gia để với nhau sao?
Lưu đại quản sự lắc đầu:
- Bản thân cô gia có một quỹ đầu, đã có 7-8 năm rồi, ngoài ra có một quỹ đầu là của phu nhân và cô gia.
Chu Bội đương nhiên biết trước kia chồng có một quỹ đầu ở cửa hàng tiền, nhưng sau khi thành hôn quỹ đầu của hai người cũng ở cùng nhau, sao hắn lại còn có một quỹ đầu riêng lẻ nữa.
Chu Bội hỏi:
- Bây giờ quỹ đầu của cô gia có bao nhiêu tiền?
- Tháng trước là một vạn năm nghìn năm trăm lượng bạc, bây giờ là một vạn hai nghìn hai trăm lượng bạc, lần này lấy ba nghìn năm trăm lượng.
Trong lòng Chu Bội thấy lạ, chồng lấy ba nghìn năm trăm lượng bạc làm cái gì? Tại sao mình lại không biết.
Nàng suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Vẫn luôn nhiều tiền như thế sao?
- Cũng không phải, năm ngoái có một vạn sáu nghìn ba trăm lượng bạc, sau đó mỗi tháng lấy một ít, nửa năm nay lấy khoảng ba trăm lượng bạc rồi.
- Chờ một chút!
Chu Bội bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng, hai năm nay bọn họ đều ở Côn Châu làm sao có chuyện rút tiền.
- Lưu đại quản sự, ông không nhầm đó chứ, chúng tôi luôn ở Côn Châu làm sao có thể rút tiền?
Lưu đại quản sự hơi nhức đầu, ông không thể nói dối cho nên Chu Bội hỏi thế nào thì ông trả lời thế ấy, nhưng ông cũng biết có liên quan đến việc riêng của cô gia, bản thân ông rất có thể sẽ gặp rắc rối.
- Việc này... việc này … ta cũng không rõ. – Lưu đại quản sự ấp úng nói.
- Nói bậy! Ai đến lấy tiền ông lại không biết sao? Ông cho phép người không liên quan đến lấy tiền của cô gia sao?
- Là cô gia đồng ý.
Lưu đại quản sự ấp a ấp úng nói:
- Trước kia đồng ý rồi, khi đó phu nhân còn chưa thành hôn với cô gia.
Trong lòng Chu Bội lập tức sinh ra nghi ngờ, truy vấn:
- Ông nói cho ta là người nào tới lấy tiền?
- Là… là một cô gái, dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi.
- Tiểu hầu gái?
Chu Bội cảm thấy cái gì đó, mắt nàng nhìn chằm chằm đại quản sự:
- Chắc chắn ông không nói thật với ta, ông biết nội tình bên trong đúng không?
Chu Bội nghiêm túc ép hỏi xuống, Lưu đại quản sự thở dài nói:
- Là một cô gái trẻ, cô ấy đến lấy bạc hai lần, hình như họ Âu Dương, khi ký nhận để lại tên gọi Âu Dương Thiến, còn chuyện khác ta không biết.
**** **
Chu Bội sững sờ như bị sét đánh ngây ra, cái tên Âu Dương Thiến này làm sao mà nàng không biết, con gái của Âu Dương Tu, hơn nữa nàng ta quen Phạm Ninh không lâu, nàng còn từng xem thư Âu Dương Thiến viết cho Phạm Ninh, tuy chỉ là dạy hắn viết chữ thế nào nhưng trong thư thân thiết lại bộc lộ tình cảm trong lời nói.
Nhưng sau này hình như bọn họ không liên lạc nữa, Chu Bội cũng dần dần quên cô ấy đi, chỉ là Chu Bội nằm mơ cũng không ngờ chồng mình vẫn còn liên hệ với Âu Dương Thiến, còn cho cô ta tiền, đây là ý gì? Giữa bọn họ là mối quan hệ gì?
Chu Bội giống như ngây dại, ngồi ở đại sảnh không nói câu nào, ngay cả Lưu đại quản sự cáo từ rời đi nàng cũng không biết.
Lúc này Kiếm Mai Tử đứng ở đại sảnh cảm thấy Chu Bội có gì đó không đúng, liền chạy vào ấn khẽ vào vai nàng hỏi:
- A Bội, muội không sao chứ?
Chu Bội bỗng nhiên nhào vào lòng Kiếm Mai Tử bật khóc, Kiếm Mai Tử hoảng sợ liền vội hỏi:
- A Bội, xảy ra chuyện gì rồi?
- Phu quân gạt muội, chàng nuôi nữ nhân ở bên ngoài! – Chu Bội khóc lóc kể lể.
- Chờ một chút! Muội không nhầm chứ, cô gia từ trước đến nay không phải là người phong lưu, cô gia ở Côn Châu ngay cả thanh lâu cũng vào qua, sao có thể nuôi nữ nhân bên ngoài được?
- Người phụ nữ này không phải kỹ nữ, là… là nữ nhân chàng vẫn quen biết, còn quen trước khi quen muội nữa.
- A Bội, trước tiên muội đừng khóc nữa, chúng ta làm rõ tình hình rốt cuộc là thật hay không? Muội khóc như thế này cũng không giải quyết được vấn đề gì.
- Muội muốn ly hôn với chàng ta.
Chu Bội bỗng nhiên gạt đi nước mắt, bực bội đứng dậy hét lớn:
- Lại dám lừa gạt muội, uổng công muội đối với chàng ấy tốt như thế, chàng ấy quả thật… quả thật là một tên khốn khiếp.
- A Bội, muội bình tĩnh một chút, muội nói với tỷ là ai, tỷ đi điều tra xem, lời nói ly hôn lúc này không được phép nói lung tung.
- Kiếm tỷ, cô ấy… cô ấy tên gọi Âu Dương Thiến, là con gái của Âu Dương Tu, khó trách chàng ấy lại quan tâm việc của Âu Dương Tu như thế, bây giờ muội biết rồi, thực ra chàng ấy là vì Âu Dương Thiến.
Kiếm Mai Tử vẫy tay gọi A Nhã đi vào, nói với cô ấy:
- Ngươi đưa phu phân về phủ trước, ta điều tra sự tình một lát rồi quay về.
Kiếm Mai Tử lại nói với Chu Bội:
- Trước tiên muội đừng kết luận vội, phải nhẫn nhịn chút không được khóc.
Nói xong Kiếm Mai Tử vội vàng đi, A Bội cũng không muốn nán lại đây, nàng lau nước mắt nói:
- Chúng ta về nhà.
**** **
Khi trời tối, Kiếm Mai Tử trở về Chu phủ, cô ấy không trực tiếp đến tìm Chu Bội mà đi tìm Vương thị mẹ của Chu Bội trước.
- A Mai, Bội nhi có chuyện gì vậy? Ta nghe bà quản gia nói hình như hôm nay nó khóc. – Vương thị cũng gấp gáp hỏi.
- Phu nhân, việc này có chút phiền phức, có thể liên quan đến cô gia.
Kiếm Mai Tử liền đem chuyện phát sinh ở phủ hôm nay nói đơn giản lại một lần, Vương thị hoảng sợ:
- Là thật sao? Phạm Ninh nuôi nữ nhân ở bên ngoài?
- Phu nhân, sự việc không đơn giản như thế, hôm nay ta tìm đến phủ Âu Dương, nghĩ cách hỏi một người hầu, y nói với ta Âu Dương Thiến đã bị mẹ kế đuổi ra ngoài phủ, bây giờ không rõ tung tích.
- Vì sao?
Vương thị trừng to mắt hỏi:
- Con gái của Âu Dương Tu bị đuổi ra khỏi phủ là chuyện như thế nào?
- Em trai của mẹ kế nàng ta hãm hại Âu Dương Tu, bị Âu Dương Thiến tố cáo, em trai của mẹ kế chết ngay trong tù, mẹ kế không thể chứa chấp nàng ta.
- Vậy phụ thân cô ta mặc kệ như thế, trơ mắt nhìn con gái bị đuổi ra sao?
- Hình như là phụ thân cô ấy bệnh nặng, không quan tâm được con gái.
- Nghiệp chướng mà!
Vương thị cúi đầu thở dài:
- Có phải Phạm Ninh đang chăm sóc Âu Dương Thiến này?
- Ta cảm thấy đúng thế, cô gia còn mua nhà cho Âu Dương Thiến, ta thông qua môi giới đã tìm được nhà đó ở đâu rồi, quan trọng là bên A Bội, muội ấy rất kích động, hôm nay đã nói muốn ly hôn với cô gia.
- Nói bậy.
Vương thị lập tức không vui nói:
- Lớn như vậy rồi, sao vẫn giống như trẻ con không hiểu chuyện.
- Có lẽ là người trong cuộc thường mê muội, hay là phu nhân đi khuyên nhủ muội ấy đi.
Vương thị trầm ngâm một lát nói:
- Chuyện này để ta nghĩ, suy nghĩ rõ ta sẽ đi khuyên nhủ nó.
Chu Bội trở về phủ lại đau khổ khóc một trận, nàng nằm sấp trên giường ý nghĩ hỗn loạn, trong đầu trống rỗng, uất hận ban đầu đã giải phóng hết rồi, bây giờ nàng trở nên rất mơ màng không biết mình nên đi nơi nào.