"Lẽ nào bản thân mình thật sự sai lầm?"
"Không thể nào."
Chu Bội nhìn lên mấy bức thư màu vàng trên bàn, đó là thứ nàng ta tìm thấy từ một cái hòm nhỏ trong thư phòng của chồng, Âu Dương Thiến viết thư cho hắn, nhiều năm như vậy vẫn luôn được bảo quản tốt như thế.
"Nhất định là sự thật, phu quân nhất định giấu ta qua lại với cô ấy."
"Nhưng… Nhưng vì sao?"
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của A Nhã:
- Tham kiến phu nhân!
- A Nhã, ngươi đi trước đi, ta và phu nhân nói chuyện chút.
Lúc này cửa mở ra, Vương thị đi vào, bà liếc mắt nhìn mấy bức thư trên bàn, bà nhặt lên xem, lắc đầu rồi thả thư xuống.
- Bội nhi, con vẫn đang khóc sao?
Mũi Chu Bội cay cay, nằm trong lòng mẹ thút tha thút thít khóc lên, Vương thị vuốt ve đầu của con gái một cách yêu thương.
- Bội nhi, A Mai nói hết với mẹ rồi, cô ấy đi điều tra nhà Âu Dương, kết quả biết được Âu Dương Thiến bị mẹ kế nàng ta đuổi ra ngoài, không rõ tung tích.
- Vì sao?
Chu Bội ngẩng đầu lên, mắt sưng đỏ giống như quả đào, nước mắt chảy đầy khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
- Có liên quan đến việc của cha cô ta, em trai của mẹ kế chết trong nhà giam, bà ta liền giận lây sang Âu Dương Thiến.
Chu Bội rất thông minh, nghĩ một lát lập tức hiểu ra.
Giọng của nàng nghẹn ngào:
- Nhất định là phu quân mua nhà cho cô ta rồi, Lưu đại quản sự nói thời gian trước kia phu quân lấy đi ba nghìn quan tiền.
Vương thị thở dài:
- Con gái thông minh như con không phải chuyện tốt, có chuyện nên hồ đồ thì phải hồ đồ một chút.
- Nhưng chàng không nên giấu con nuôi nữ nhân ở bên ngoài.
Trầm mặc một chút Vương thị nhỏ giọng nói:
- Thực ra cha con cũng nuôi nữ nhân bên ngoài.
- Cái gì?
Chu Bội sợ ngây người, tình cảm của cha mẹ tốt như thế, phụ thân sao có thể như vậy.
Vương thị thở dài nói:
- Nếu như nữ nhân đó là nữ tử thanh bạch, mẹ sẽ để cô ta vào phủ nhưng cô ta xuất thân là kỹ nữ thì mẹ không thể chấp nhận, cho nên mẹ và cha con nói chuyện với nhau rồi, ông ấy có thể nuôi nhưng không được dẫn vào nhà.
- Phụ thân cũng… nuôi kỹ nữ?
Chu Bội cũng biết đám văn nhân sĩ phu của Đại Tống đều thích nuôi kỹ nữ, nếu như chồng cũng nuôi kỹ nữ ở ngoài thì nàng ấy cũng không đau lòng, đằng này lại là Âu Dương Thiến, tình cảm của nàng ấy đã bị tổn thương rất nhiều.
Vương thị lại nói:
- Thực ra hai mươi năm trước cha con cũng cưới một tiểu thiếp, khi đó tình trạng sức khỏe của anh trai con không ổn, áp lực của mẹ rất lớn liền ngầm đồng ý cho ông ấy cưới thiếp, sau này tiểu thiếp sinh khó chết rồi, khi đó con còn chưa sinh ra, cha con rất đau lòng, sau đó ông ấy cũng không lấy thiếp nữa, nhưng mẹ biết trong lòng ông ấy vẫn luôn không quên.
- Mẹ, con cũng không phải là người nhỏ mọn như thế, mẹ xem con chuẩn bị bảo A Nhã làm thị thiếp hầu hạ cùng phòng với chàng rồi, chỉ là chàng không nên giấu con, hơn nữa chàng đối với Âu Dương Thiến vẫn nhớ mãi không quên, rốt cuộc chàng thích con hay là thích Âu Dương Thiến.
Vương thị trầm ngâm một chút nói:
- Thực ra con có thể thay đổi cách nghĩ, nó quen biết Âu Dương Thiến sớm hơn con, là con cướp nó từ trong tay của Âu Dương Thiến.
- A!
Chu Bội đột nhiên sững người:
- Mẹ, con không có…
Vương thị cười nói:
- Mẹ chỉ nói như thế, con và nó là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, làm sao nó có thể không có chút tình cảm nào với con? Mẹ cảm thấy A Ninh nhất định là thích con, vì nó chọn con rồi, phải biết rằng địa vị của Âu Dương Tu cao hơn so với cha của con, lấy con gái của ông ta càng có lợi, nhưng cuối cùng nó vẫn lấy con mà không lấy Âu Dương Thiến.
- Nếu đã cưới con rồi phải toàn tâm toàn ý, vì sao còn tơ vương không dứt? Tên vô lại tham lam.
Vẻ mặt tươi cười trên mặt Vương thị dần dần biến mất, bà trở nên nghiêm túc:
- A Bội, tại sao nó không cắt đứt được với Âu Dương Thiến?
- Vì sao?
Vương thị cắn môi dưới nói:
- Thực ra đây là điều mẹ lo lắng nhất, A Bội, con chưa có con.
Chu Bội lập tức nóng nảy:
- Nhưng chàng nói không để ý, bây giờ chúng con không vội.
- Đó là nó nói lời an ủi con, ban đầu khi phát hiện anh trai con bất thường, cha con tuyệt vọng cỡ nào? A Ninh bây giờ 21 tuổi rồi, đã là quan cao tứ phẩm nhưng nó vẫn chưa có con, con nói làm sao mà nó không vội? Hơn nữa cha mẹ nó cũng gấp lắm rồi.
Mặt của Chu Bội trở nên tái nhợt, nàng nhớ lại khi ngồi trên thuyền, phu quân rõ ràng rất thích con của Minh Lễ nhưng mình ở ngay trước mặt, lại giả bộ không thích đứa bé ấy, ngay cả ôm còn không đồng ý ôm, thật sự giống như mẹ nói, hắn đang nghĩ đến tâm trạng của nàng.
- Mẹ, vậy con nên làm gì bây giờ? – Trong lòng A Bội bắt đầu hỗn loạn.
Vương thị trầm mặc một lúc rồi nói:
- Trước tiên con nói thật với mẹ, con thật sự muốn ly hôn với A Ninh sao?
Chu Bội vội vàng lắc đầu, ly hôn chỉ là nói nhảm, người chồng nàng yêu sâu đậm như vậy nàng sao nỡ từ bỏ.
- Nếu đã như vậy con phải chuẩn bị tốt tư tưởng.
Chu Bội chần chừ một chút nói:
- Ý của mẹ là để cô ấy vào cửa?
Vương thị chậm rãi gật đầu:
- Âu Dương Tu cũng không phải người dễ dàng đối phó, không may Âu Dương Thiến có bầu, cuối cùng con là người phải đi, đây mới là việc mẹ lo lắng nhất, con cần phải thông minh một chút, trước tiên định danh phận của Âu Dương Thiến cho cô ta làm thiếp, cha cô ta không có cách nào uy hiếp con nữa rồi, con gái chính là như vậy, khi không có danh phận cô ta có được mọi cơ hội, một khi có danh phận rồi cô ấy rất khó để xoay mình.
- Mẹ, hay là cho cô ta ít tiền, con cho cô ta mười vạn quan để cô ta rời xa A Ninh.
- Đừng có ngốc, những bức thư đó vẫn còn trên bàn kia, A Ninh không thể quên cô ta, cô ta có được A Ninh còn ham mười vạn quan tiền kia sao?
- Con không có lựa chọn, hoặc là cô ta thay thế vị trí của con, hoặc là con ngăn chặn cô ta, Bội nhi con phải phân biệt chính phụ, cái gì quan trọng nhất, địa vị chính thế của con mới là điều quan trọng nhất, đừng cho người khác có cơ hội thay thế con, A Bội con phải dũng cảm lên, đi nói chuyện với cô ta.
Chu Bội vạn bất đắc dĩ chỉ đành thở dài nói:
- Nhưng … Con không biết cô ta ở đâu.
- Có cách tìm được cô ta, sáng sớm ngày mai A Mai đi thăm dò.
**** **
Giữ trưa ngày kế tiếp, một cái xe ngựa to dừng ở trước một ngõ nhỏ ngoài cửa đông, Kiếm Mai Tử nhìn tờ giấy nói với Chu Bội:
- Chính là ở đây, là ngôi nhà ở cuối cùng.
Kiếm Mai Tử thông qua một gã môi giới ở quan phủ điều tra nơi ở của Âu Dương Thiến, điều này khiến Chu Bội không thoải mái, chồng đã dùng tên của Âu Dương Thiến để mua nhà.
Kiếm Mai Tử thấy vẻ mặt nàng không vui, không kìm được khuyên nàng nói:
- Viện chỉ có ba phân đất, muội so đo với cô ta làm gì?
- Đợi cái tên a ngốc chết tiệt kia trở về, hắn nhất định phải mua cho muội một trang viên 800 mẫu.