Chu Bội tức giận lầm bầm một câu mới xưống xe ngựa.
Hai người đi vào ngõ nhỏ, đến phía trong cùng Chu Bội gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của một tiểu nương tử:
- Ai đấy?
- Ta tìm Âu Dương cô nương.
Cửa mở ra một khe nhỏ, lộ ra một đôi mắt cảnh giác:
- Các người là ai?
- Nếu như chủ nhân nhà ngươi tên là Âu Dương Thiến, vậy thì đúng rồi.
- A Đào, là ai đến thế? – Phía sau truyền đến giọng nói của một nữ tử trẻ tuổi.
- Cô nương, hai nữ tử này ta không biết.
Lúc này cửa mở ra, Âu Dương Thiến xuất hiện ở cửa, hai người nhìn nhau đều cảm thấy kinh ngạc, Chu Bội đoán nữ tử trước mặt chính là Âu Dương Thiến, dáng người vô cùng đoan trang thanh tú, so với bộ dạng hồ ly nàng tưởng tưởng hoàn toàn không giống, oán hận trong lòng Chu Bội lập tức biến mất đi nhiều.
- Tỷ là Âu Dương tỷ tỷ? – trên mặt Chu Bội lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
- Muội là...
- Muội là Chu Bội, phu quân là Phạm Ninh.
- A! – Trong ánh mắt của Âu Dương Thiến lập tức thấy bối rối, chính chủ đã tìm đến cửa rồi.
- Thì ra là phu nhân, phu nhân… mời phu nhân vào!
Chu Bội cảm thấy đối phương bối rối, trong lòng có chút đắc ý, rõ ràng nàng có một lợi thế tâm lý.
- Vậy quấy rầy rồi.
Chu Bội đi vào viện tử, đánh giá một chút, chỉ nhìn thấy viện tử sắp xếp rất sạch sẽ, nhưng mà vẫn rất đơn sơ, chỉ có vài gian phòng.
- Viện này mua ba nghìn quan tiền?
Âu Dương Thiến rụt rè thấp giọng nói:
- Đúng thế!
Chu Bội lắc đầu:
- Mua đắt rồi, đây là ngoại thành, theo muội nhiều nhất là hai nghìn quan tiền.
Trầm mặc một lúc Âu Dương Thiến nói:
- Phu nhân ngồi tạm, ta pha trà cho phu nhân.
- Thiến tỷ gọi muội A Bội đi! Phu quân cũng gọi muội như thế, gọi muội là phu nhân cảm thấy già quá.
Âu Dương Thiến nhìn nàng dường như không có vẻ thù địch, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ấy mời Chu Bội đi vào trong phòng ngồi, pha trà cho nàng.
Chu Bội nhìn trong phòng lại càng đơn sơ, trên bàn có chút đồ ăn thừa, có lẽ là đồ ăn tối qua giữ lại, đều là thức ăn chay, không hề nhìn thấy thịt thà, nói ra bọn họ rất tiết kiệm, tức giận trong lòng Chu Bội giảm đi vài phần, nàng nhìn vách ngăn bên cạnh, vách ngăn bên cạnh là thư phòng, vài giá sách bày đầy các loại sách, dường như đều là sách mới.
- Thiến tỷ, đây là thư phòng của tỷ?
- Đúng thế, phu nhân ngồi đi!
Chu Bội đi vào trong ngồi xuống, thấy quyển sách to trên bàn viết một bài thơ.
Âm thầm qua bước Ngân hà
Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng
Nhu tình mộng đẹp tương phùng
Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều
Tình xưa nếu mãi còn yêu
Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.
(Bài thơ "Thước kiều tiên" - Tần Quán – Bản dịch)
Bài thơ này tuy rằng viết rất hay, chữ viết cũng đẹp nhưng Chu Bội vẫn bĩu môi, cái gì gọi là "Tình xưa nếu mãi còn yêu, cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau", đây là đang nói ai chứ?
Lúc này Âu Dương Thiến bưng hai chén trà vào, cô ấy thấy Chu Bội đang xem bài thơ trên bàn, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, vội vàng nói:
- Đây là ta viết lung tung đấy, để phu… để A Bội chê cười rồi.
- Chữ viết rất đẹp, không hổ là tiểu thư nhà khuê các.
Chu Bội nghĩ một đằng nói một nẻo, khen ngợi một câu, nàng nhận chén trà rồi ngồi xuống, đánh giá gian phòng một chút, lại cười nói:
- Từ trong phòng a Ngốc nhìn thấy một bức thư, a Ngốc chính là phu quân muội, muội luôn thích gọi chàng là a Ngốc, phong thư đó là tỷ viết cho chàng, khi đó muội đã biết Thiến tỷ rồi, chỉ là không ngờ Thiến tỷ xinh đẹp như thế.
Âu Dương Thiến cười ngượng ngùng nói:
- Trước mặt muội không có mấy nữ nhân dám nói mình xinh đẹp.
Âu Dương Thiến khen ngợi khiến cho Chu Bội cảm thấy dễ chịu, nàng đảo mắt, lại cười nói:
- Thiến tỷ vẫn luôn ở kinh thành à? Làm sao lại quen biết phu quân muội?
- Khi đó đường tổ phụ của đệ ý cũng chính là Phạm tướng công dẫn đệ ý đến kinh thành, ở trong nhà của tỷ.
- Lúc đó muội cũng quen chàng ấy, ở chùa Đại Tướng Quốc.
- Trùng hợp vậy sao, tỷ nhớ có một ngày tỷ dẫn A Ninh đi chùa Đại Tướng Quốc, tỷ đi xếp hàng mua bánh thịt Tào bà bà, đệ ý một mình đi dạo chùa Đại Tướng Quốc, lẽ nào chính là hôm đó?
- Có lẽ là thế! Hình như chàng ấy mới tới chùa Đại Tướng Quốc một lần thôi.
Chu Bội chợt phát hiện bản thân quen Phạm Ninh muộn hơn Âu Dương Thiến vài ngày, vậy không phải mình cướp A Ninh đi mà người A Ninh chọn cuối cùng là mình, tâm tình nàng lập tức tốt lên.
- Thật thú vị, nếu như khi đó muội đi thêm vài bước nữa là muội có thể quen biết Thiến tỷ.
- Đúng thế, đời người chính là kỳ diệu như vậy, vài bước này khiến chúng ta mười mấy năm sau mới gặp mặt.
Chu Bội uống ngụm trà, lại thử hỏi dò:
- Muội còn cho rằng Thiến tỷ đã sớm lập gia đình rồi.
Âu Dương Thiến thở dài, cô ấy cũng không giấu diếm Chu Bội, liền kể tỉ mỉ bất hạnh mình gặp phải cho Chu Bội một lần, hơn nữa nói đến phụ thân trơ mắt nhìn mình bị đuổi ra khỏi phủ mà không thể làm gì, cô ấy không ngừng rơi lệ.
Chu Bội trầm mặc, thật lâu sau nàng nhỏ giọng nói:
- Có những sự việc muội không nên nói nhiều, trong lòng Thiến tỷ cũng rõ, hôm nay muội đến đây thực ra là muốn mời tỷ đến nhà muội ở.
Âu Dương Thiến ngẩn ra, trong lòng nàng rất cảm động:
- Muội… muội không trách tỷ?
Trong lòng Chu Bội âm thầm cắn răng, nhẫn nhịn căm hận trong lòng nói:
- Cho dù muội trách tỷ hay không, việc đến nước này rồi, tỷ cũng là người đáng thương, muội không muốn làm khó tỷ, bây giờ muội chỉ muốn nghĩ cách xử lý tên tiểu tử thối kia, đợi hắn quay về xem muội đánh hắn như thế nào.
Sau một hành trình dài gần nửa tháng, nhóm người Phạm Ninh đã đến phủ Diên An, các quan chức quân sự và chính trị của phủ Diên An đặc biệt tiếp đón Phạm Ninh, sáng sớm ngày kế tiếp tri quân Diên An Lộ là Cao Tuân Dụ đích thân cùng Phạm Ninh tiến tới quân Tuy Đức.
Cao Tuân Dụ là trưởng tôn của danh tướng Cao Quỳnh, cũng là đại bá của vương phi Cao Thao Thao của Triệu Tông Thực, khi Phạm Ninh thành hôn, đệ đệ Cao Tuân Phủ của y tặng cho Phạm Ninh ba nghìn lượng bạc làm quà tặng, chính là ý của Cao Tuân Dụ.
Cao gia cũng vì thế giành được quyền khai thác vàng ở Côn Châu, hai năm nay thực sự phát tài rồi.
Chính vì có nhiều mối quan hệ, Cao Tuân Dụ đối với Phạm Ninh cũng rất nhiệt tình, đồng hành mọi nẻo đường, hai ngày sau bọn họ tới gần biên giới của Mễ Gia Dục.
Ở đây điển hình là cao nguyên đất vàng, thế núi trập trùng, nhiều khe núi, Mễ Gia Dục là một trong những khe núi lớn nhất, rộng mười mấy dặm, kéo dài gần trăm dặm, đi về hướng đông hơn 50 dặm có thể đến được nơi trú chân của quân Tuy Đức.
- Tây Hạ tuy rằng ký hiệp ước đồng minh với Đại Tống nhưng không có nghĩa bọn họ yên tĩnh, trận chiến quy mô lớn không có nhưng vẫn có những xô xát quy mô nhỏ phát sinh, gọi là đánh cây kê với người Khiết Đan.
- Mấy ngày trước, mấy trăm kỵ binh Tây Hạ đã vượt biên đến cướp nô lệ, đánh một trận hung hãn với chúng ta, giết hơn một trăm kỵ binh Tây Hạ, chúng ta chỉ chết có hơn bốn mươi người, trận đó thực sự là sảng khoái.