- Bao lâu sẽ xuất hiện một cuộc xung đột mấy trăm người như thế này? – Phạm Ninh hỏi.
- Cái này không nhất định, chủ yếu và mùa hè và mùa thu tương đối nhiều, mùa hè đến cướp người, mùa thu đến cướp lương thực, hầu như cách vài ngày đến một lần, đặc biệt nếu nơi đóng quân là tòa thành rất cô đơn thì sẽ mạo hiểm đến cướp nữ nhân.
- Xâm nhập vào biên giới Tống xa nhất là bao nhiêu?
- Cũng không xa lắm, đi xa quá bọn họ cũng sợ, chúng ta sẽ chặn đường lui phía sau của bọn họ, bình thường nhiều nhất là 50 dặm, chủ yếu là đột kích vào ban đêm, mới đầu khiến chúng ta mệt mỏi bây giờ cũng có quy luật, bọn họ đến chúng ta mai phục trên đường lui của bọn chúng, phục kích bọn chúng.
- Như thế thì bách tính khổ rồi, bọn họ được như ý mới quay trở về.
- Điều này cũng hết cách, nhưng mà dân Hán ở biên cương rất ít, dân Hán đều vào thành rồi, gần vùng biên cương chủ yếu là dân Khương, người xui xẻo cũng là dân Khương.
Cao Tuân Dụ vừa dứt lời, một tên lính chỉ phía trước hô lớn:
- Tướng quân mau nhìn phía trước.
Chỉ thấy phía trước bụi bay mù mịt, khói vàng bay cuồn cuồn như khói cháy, dần dần hướng tới gần bên này, sắc mặt của Cao Tuấn Dụ lập tức trở nên nghiêm trọng, phương xa gần trăm người cưỡi ngựa chạy tới, nam nữ đều có, còn ôm đứa nhỏ trong lồng ngực.
Bọn lính tập tức nhận ra:
- Tướng quân, là dân Khương.
- Không đúng, phía sau còn có binh truy đuổi.
Sau lưng hơn một trăm dân Khương vẫn có bụi bay mù mịt, Cao Tuân Dụ lập tức ý thức được bọn họ gặp phải trạm canh gác của bọn đánh cây kê quân Tây Hạ.
- Mọi người mau đi theo ta.
Cao Tuân Dụ quay đầu lại hướng một lối nhỏ khác đi, tổng cộng bọn họ có hơn ba mươi người, hơn nữa còn dẫn theo quan lớn triều đình, thực sự không dám mạo hiểm.
Đường nhỏ càng chạy càng cao, cuối cùng lại chạy lên đỉnh núi, ở đây phóng tầm mắt chỉ nhìn thấy phía trước mười mấy dặm, quả nhiên có một đội kỵ binh chạy tới bên này, ước chừng có hơn 200 người, đều mặc trang phục màu đen.
- Là quân Thiết Diều Tử sao? – Phạm Ninh nhỏ giọng hỏi.
Cao Tuân Dụ lắc đầu:
- Quân Thiết Diều Tử là kỵ binh hạng nặng, số lượng không nhiều, chỉ phụ trách bảo hộ quân vương, sẽ không xuất hiện ở đây, có lẽ đây là quân Cầm Sinh.
- Quân Cầm Sinh là ý gì?
Cao Tuân Dụ cười lạnh một tiếng:
- Chính là đội quân chuyên môn đi bắt nô lệ, quý tộc Tây Hạ thích súc nô, dùng nô lệ để khai thác muối, quặng, nô lệ luôn là thủ đoạn kiếm tiền của Tây Hạ, cho nên Tây Hạ đặc biệt thành lập một quân đội chuyên đi bắt nô lệ, gọi là quân Cầm Sinh, có khoảng mấy vạn người, mấy năm gần đây không biết có bao nhiêu dân Tống bị bắt đi, nô lệ khai thác muối là hơn mười mấy vạn người.
Cao Tuân Dụ rất cẩn thận, y không muốn bị kỵ binh Tây Hạ để mắt tới, vẫy tay nói:
- Chúng ta đi
Mọi người quay đầu ngựa rời khỏi đỉnh núi, hướng phía bắc mà đi, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng để tới quân Tuy Đức.
Hai canh giờ sau bọn họ vượt qua quân Cầm Sinh của Tây Hạ, lại từ trên đỉnh núi xuống, tiếp tục men theo phía bắc Mễ Gia Dụ, lại đi hơn hai mươi dặm, phía trước chính là cửa khẩu của Mễ Gia Dụ, Cao Tuân Dụ bỗng nhiên ghìm chặt ngựa chiến.
Chỉ thấy một đội quân xuất hiện phía trước, cầm đầu là một đại tướng uy phong lẫm liệt, cờ phía sau lưng y bay phất phới, chữ Tống lớn được viết bên trên, bọn họ quả nhiên là quân Tống.
- Hà! Là Chủng gia đại lang.
Cao Tuân Dụ nhận ra đại tướng cầm đầu, vẫy tay hô lớn:
- Chủng tướng quân!
Đại tướng dối diện cũng nhận ra Cao Tuân Dụ, thúc ngựa chạy vội tới, y xuống ngựa quỳ một gối xin lỗi nói:
- Mạt tướng tham kiến Cao tri quân.
- Chủng tướng quân mời đứng lên, ta giới thiệu cho ngươi một vị quan cao triều đình, tả gián nghị đại phu Phạm tri viện đến tuần tra quân Tuy Đức.
Phạm Ninh gật đầu cười, đại tướng đối diện rất kinh ngạc, y không ngờ vị quan cao triều đình lại trẻ tuổi như vậy, y cũng không dám chậm trễ liền tiến lên khom người hành lễ:
- Mạt tướng Chủng Cổ tham kiếm Phạm tri viện.
Cao Tuân Dụ giới thiệu với Phạm Ninh:
- Vị này là tướng quân Chủng Cổ chỉ huy quân đội Tuy Đức, là con cả của lão tướng quân Chủng Thế Hành.
Phạm Ninh giật mình, Chủng Thế Hành là người sáng lập Chủng gia quân, con cháu đời sau của ông Chủng Sư Đạo tiếng tăm lừng lẫy hơn.
Phạm Ninh cũng hành lễ cười nói:
- Ta phụng ý chỉ của thiên tử đi phủ Diên An tuần tra, tìm hiểu tâm trí quân đội ý dân, hơn nữa muốn nghe cách nghĩ của tướng sĩ quân đội Tuy Đức, vẫn mong Chủng tướng quân cùng phối hợp.
- Ti chức nhất định giúp đỡ Phạm tri viện hết mình.
Chủng Cổ nói xong lại vội vàng hỏi Cao Tuân Dụ:
- Tri quân vừa nãy có gặp một đám quân Tây Hạ không?
- Đương nhiên gặp, chỉ là chúng ta đi đường vòng quanh núi tránh được bọn chúng, lẽ nào Chủng tướng quân muốn chặn đường lui của đám quân Tây Hạ này?
Chủng Cố gật đầu:
- Ti chức dẫn theo hai nghìn huynh đệ đuổi tới chính là để toàn diệt đám kỵ binh Tây Hạ này.
- Nhưng các người chỉ có ngàn binh bính? – Phạm Ninh không hiểu hỏi.
Chủng Cổ khẽ cười:
- Còn có một nghìn binh sĩ mai phục ở một thung lũng khác, đợi quân địch mắc câu.
Lúc này có một ánh nắng chói lóa trên đỉnh núi, đây là tín hiệu người lính dùng gương để phản chiếu ánh mặt trời, có nghĩa quân địch quay trở về rồi.
Chủng Cổ vội vàng nói:
- Quân địch đã tới rồi, mời Tri quân và Phạm tri viện chờ ở phía sau, xem ti chức diệt đám quân đội này như thế nào.
Cao Tuân Dụ không giành quyền chỉ huy, y gật đầu nói với Phạm Ninh:
- Chúng ta ra phía sau quan sát trận chiến.
Y dẫn theo Phạm Ninh chạy ra phía sau đội quân, Phạm Ninh rất thích thú, tuy rằng hắn cũng dẫn quân tác chiến ở Nhật Bản nhưng ở vùng nội địa quân Tống, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy quân Tống và Tây Hạ chiến đấu.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười nói:
- Bảo các huynh đệ đánh thật hay, ta sẽ thay bọn họ xin thiên tử công lao.
Cao Tuân Dụ truyền lời đi, tinh thần tam quân đại chấn, quân biên sợ lập công không được thưởng, có Phạm Ninh vị quan lớn trấn thủ bọn họ lập tức phấn chấn sĩ khí, xoa tay chờ quân địch đến.
Phạm Ninh nhìn cửa hang, rộng chừng năm dặm nhưng quân Tống chỉ khống chế ở một bên phải, cho dù bên trái vẫn mai phục một nghìn người nhưng ở giữa vẫn có chỗ hổng, bọn họ chắn như thế nào?
Cao Tuân Dụ hiểu được cách nghĩ của Phạm Ninh nhỏ giọng nói:
- Ở giữa đều phân bố chông sắt, chiến mã không đi qua được.
Cao Tuân Dụ từ trong túi ngựa tìm một quả chông sắt đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh tập trung vào cái chông sắt tối đen như mực, ở giữa là quả trứng sắt bằng kích thước quả trứng chim cút, ba mặt trên đúc một cây sắt nhọn, ba mũi nhọn được đúc ở ba mặt đối xứng, bất luận ném thế nào sau khi rơi xuống đều có một mũi sắt nhọn hướng về phía trước, có thể trực tiếp đâm vào trong vó ngựa, trong đường nhỏ hẹp đây là vũ khí vô cùng mạnh.
- Nếu như tấn công thất bại bọn họ sẽ rút về à? – Phạm Ninh lại hỏi.