Cao Tuân Dụ khẽ mỉm cười:
- Vậy thì ngài không hiểu quân đội Tây Hạ rồi, bọn họ không có cách nói rút lui, đặc biệt là kỵ binh, rút lui có nghĩa là chiến đấu thất bại, đối với bọn họ là sự sỉ nhục vô cùng lớn, nhưng bọn họ cũng không muốn chết trận, đợi bọn họ phát hiện thật sự không thể phá vòng vây, khi muốn rút lui thì đã không kịp nữa rồi.
- Cao tri quân rất hiểu đội quân Tây Hạ.
- Đó là đương nhiên rồi.
Cao Tuân Dụ dương dương đắc ý nói:
- Đánh nhau với bọn chúng nhiều năm như thế sớm đã hiểu rõ bọn chúng.
Đang nói, hơn hai trăm kỵ binh Tây Hạ xuất hiện ở ngoài mười mấy dặm, bọn chúng không đuổi kịp đám người Khương chăn nuôi kia, lúc đó bọn chúng cũng phát hiện đám người Phạm Ninh trên đỉnh núi, khiến đám kỵ binh Tây Hạ có chút lo lắng, liền không xâm nhập sâu vào biên giới Tống, sau khi đuổi hơn mười dặm không có kết quả liền quay đầu trở về.
Đám kỵ binh Tây Hạ càng ngày càng gần, hơn một nghìn binh sĩ quân Tống giơ nỏ lên, đằng đằng sát khí nhắm vào kỵ binh Tây Hạ đang chạy tới.
Trung thu đã qua, mùa hè nóng rực cuối cùng cũng kết thúc rồi, vào buổi sáng và buổi tối có chút mát mẻ.
Kết thúc vài tháng hành trình biên quan, buổi trưa hôm nay nhóm người Phạm Ninh đã trở về kinh thành xa cách bao lâu.
Ngày đầu tiên trở về đương nhiên sẽ không đi Gián Viện, Phạm Ninh chạy thẳng về nhà bố vợ, mẹ vợ nói cho hắn biết Chu Bội đã chuyển về hai tháng trước, Phạm Ninh chỉ đành cáo từ vội vàng chạy về phủ Phi Hồng Kiều.
Nhưng khi cáo từ, mẹ vợ cười cổ quái khiến trong lòng hắn có chút bất an, hắn thấy có gì đó không đúng, lẽ nào trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?
Lòng Phạm Ninh nóng như lửa đốt tự mình quay về phủ, cánh cửa ban đầu đã biến mất rồi, biến thành một viện tường cao cao, nhưng cửa ra vào của hạ nhân vẫn giữ lại.
Phạm Ninh hơi do dự không biết mình nên đi vào từ đâu.
Đúng lúc Tạ Cửu Linh từ cánh cổng lớn trong phủ bước ra, liếc mắt nhìn thấy Phạm Ninh liền vội vàng vẫy tay lên đón:
- Phạm đại quan nhân người trở về bao lâu rồi?
- Vừa đến kinh thành, Tạ thúc cứ gọi cháu tiểu Phạm hoặc gọi là A Ninh, người là bề trên, cái đại quan nhân này cháu không nhận nổi.
Tạ Cửu Linh đúng là bề trên, không có bất ngờ gì, y là thông gia của nhị thúc rồi, Phạm Ninh không dám bày đặt phong cách nhà quan trước mặt y.
Tạ Cửu Linh có kinh nghiệm từng trải, y không dám xưng hô linh tinh, cho dù Phạm Ninh không phải quan cao cũng là khách hàng lớn của y, tôn trọng tất yếu chỉ có thể nhiều chứ không thể thiếu.
Y cười haha:
- Chúng ta có qua có lại, ta vẫn nên gọi Phạm tri viện đi, trong lòng ta cũng an tâm.
- Vậy tùy thúc, vườn xây dựng đến đâu rồi?
- Vườn của người đã xong rồi, tôn phu nhân cũng chuyển qua rồi, bây giờ đang sửa vách ngăn phủ đệ, tiến độ rất nhanh, việc tu sửa cải tạo cuối tháng này sẽ kết thúc.
Tạ Cửu Linh lại nhận được một đơn hàng lớn, y cũng rất vội, làm thêm giờ để sửa chữa nhà cũ.
- Vậy thúc vất vả rồi.
Tạ Cửu Linh chỉ cửa viện tử cho hạ nhân trước kia nói:
- Đây là cửa tạm thời ra vào, cổng chính của tòa nhà bên cạnh đã khóa rồi, phu nhân cũng ra vào từ đây, có cần ta cùng tri viện đi xem nhà mới không?
- Không cần đâu, Tạ thúc cứ đi làm việc của mình đi.
- Vậy được, hôm khác chúng ta gặp nhau.
Tạ Cửu Linh cũng vội vàng đến công trường mới, cũng không kiên trì, nhìn Phạm Ninh vẫy tay rồi ngồi xe bò đi.
Phạm Ninh còn dắt ngựa nữa, con ngựa này phải làm sao? Hắn có chút sững sờ.
- Anh bạn này, nhà mới này đã sửa xong, hình như chưa có chuồng của ngươi rồi.
- Cô gia đã về rồi.
Từ phủ bên cạnh hai người hầu chạy ra, trước mặt chính là bà quản gia Ngô, Phạm Ninh lập tức thở nhẹ nhõm.
- Ngô đại nương, chuồng ngựa của nhà mới ở đâu?
- Chuồng ngựa ở bên cạnh, cô gia đưa ngựa cho ta đi.
Phạm Ninh giao ngựa cho bà quản gia, lúc này mới nhìn thấy một tiểu nha đầu phía sau, nhìn thấy rõ mặt của đối phương, Phạm Ninh sốc đến nỗi tóc muốn nổ tung.
- A Đào, ngươi… sao ngươi lại ở đây?
Tiểu nha hoàn này chính là hầu gái bên cạnh Âu Dương Thiến, cô ấy phải ở trong tiểu viện ngoài cửa đông mới đúng, sao lại đến đây?
A Đào thi lễ vạn phúc:
- Khởi bẩm quan nhân, cô nương nhà ta bây giờ đang ở đây.
Đầu Phạm Ninh có chút choáng váng, Âu Dương Thiến ở nhà của mình, đây… đây là chuyện gì, tỷ ấy với A Bội không đánh nhau sao?
Bây giờ Phạm Ninh không giám vào phủ nữa, hắn vội vàng lôi A Đào sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
- Cô nương nhà ngươi sao lại chuyển đến đây, vợ của ta không làm khó các người chứ?
A Đào đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, sớm đã hiểu được việc này, cô bé cười hi hi nói:
- Là tiểu phu nhân mời cô nương nhà ta chuyển qua đây, quan hệ giữa cô nương và tiểu phu nhân còn tốt nữa cơ, giống như chị em ruột vậy.
Trong lòng Phạm Ninh vừa đau buồn vừa vui mừng, buồn là Chu Bội phát hiện ra việc của Âu Dương Thiến, không biết nàng sẽ xử lý hắn như thế nào, tiểu nương tử đó từ nhỏ đã dám dùng nghiên mực đập đầu người ta, đừng nhìn vào sự dịu dàng của nàng ấy đối với mình, nếu chọc giận nàng, nàng sẽ dùng nghiên mực đập vào đầu mình đó.
Mà vui mừng vì dường như Chu Bội tiếp nhận Âu Dương Thiến rồi, không có khóc lóc náo loạn đòi thắt cổ, cũng không dùng số tiền lớn để đuổi Âu Dương Thiến đến chân trời, điều này khiến Phạm Ninh thở dài nhẹ nhõm.
Thực ra Phạm Ninh không biết Chu Bội thật sự muốn đưa cho Âu Dương Thiến mười vạn quan tiền để cô ấy rời bỏ chồng mình, chỉ là bị mẹ nàng ngăn lại.
Phạm Ninh ổn định lại tâm trạng đang lộn xộn, giống như nàng dâu nhỏ đi gặp mẹ chồng, mặt mày xám xịt từ cửa bên đi vào phủ.
Trong phủ quả nhiên biến thành một cái hồ, trên mặt hồ trồng đầy các loại củ ấu và hoa sen, cây cầu gỗ nối lầu Thúy Vân và bờ nam với nhau, phía sau của lầu Thúy Vân là một con sông nhỏ uốn lượn, nối thẳng vào hồ bán nguyệt, trên sông nhỏ có một cây cầu vòm đá cũ bắc qua sông, kết nối nội trạch và lầu Thúy Vân với nhau.
Hai bên hồ là một hành lang dài có mái hiên, mà phía tây vốn dĩ là viện tử của người hầu thì biến thành một gò đất, được bao trùm bởi các loại cây cối hoa cỏ, phần lớn là cây quế và một vài cây nhỏ quý, trên đỉnh núi xây một cây cầu nhỏ hình bát giác tinh xảo.
Vườn thực sự xây dựng rất đẹp, giống như chốn thần tiên, chỉ là Phạm Ninh có gì đó không yên lòng, còn có việc quan trọng hơn cái viện tử này đang chờ hắn.
- Ô! Người đàn ông này tự tiện xông vào nhà người khác, hình như có chút quen mắt.
Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Chu Bội ở phía sau hắn vài bước, cười như không cười nhìn hắn.
Phạm Ninh hơi lúng túng gãi đầu:
- A Bội, ta đã trở về.
- Hóa ra là phu quân trở về, có phải có chút thất vọng không, người đầu tiên nhìn thấy lại là bà già nhỏ bé này, không phải Thiến tỷ xinh đẹp phi phàm.
Phạm Ninh liếc nhìn A Nhã và Kiếm Mai Tử ở phía sau, lại phát hiện Kiếm Mai Tử nháy mắt với hắn, dường như muốn hắn dỗ dành Chu Bội.