Phạm Ninh cười đau khổ một tiếng nói:
- A Bội, nàng nghe ta giải thích một chút đi.
- Ta không muốn nghe chàng giải thích, ta biết rõ hơn chàng.
Chu Bội vừa nghĩ tới chồng phản bội mình trong lòng lập tức giận không kìm được, nhưng vẫn muốn giữ thể diện cho Phạm Ninh, cắn răng nói:
- Chàng đi theo ta.
Nàng nổi giận đùng đùng đi đến lầu Thúy Vân, Phạm Ninh chỉ đành đi theo sau nàng, âm thầm cầu nguyện cho bão táp mau chóng chấm dứt.
A Nhã đang đi theo lại bị Kiếm Mai Tử giữ lại, nhìn cô ấy lắc đầu, chuyện riêng tư của vợ chồng, người ngoài không thể có mặt.
Chu Bội đi lên lầu ba, cơn giận nhẫn nhịn mấy tháng cuối cùng cũng bùng phát:
- Cái tên khốn khiếp nhà chàng.
Nàng hung hăng xông lên phía trước tát vào mặt Phạm Ninh, khóe miệng Phạm Ninh chảy một vết máu, trong lòng Chu Bội đau xót, lại ôm cổ chồng bật khóc.
Phạm Ninh bị nàng tát một cái đến nỗi căm giận trong lòng, nhưng tiếng khóc của vợ lại khiến cơn giận trong lòng hắn dần dần tan biến, hắn áy náy vuốt mái tóc của Chu Bội, thở dài nói:
- Sau này sẽ không làm việc có lỗi với nàng nữa.
- Chàng đã có lỗi với ta rồi. – Chu Bội buồn bã khóc ròng ròng nói.
- Ta biết, vốn dĩ ta cũng không muốn như thế, chỉ là… - Phạm Ninh thở dài một tiếng, dù hắn giải thích thế nào cũng đã làm tổn thương đến vợ rồi.
- Ta không muốn giấu diếm nàng, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp nói với nàng.
Chu Bội ngẩng đầu nhìn chồng, thấy khóe miệng hắn chảy máu, vừa hối hận vừa đau lòng, nàng vuốt ve khuôn mặt của chồng, hai mắt đẫm lệ nói:
- Thiếp không nên đánh chàng.
- Ai! Ta đáng bị đánh, nàng không biết đâu, ta vẫn luôn rất ấy náy.
Chu Bội lại ôm chặt chồng, sợ hắn lập tức chạy khỏi mình:
- Xin lỗi, thiếp không thể có con cho nên chàng mới …
Phạm Ninh ngẩn ra, tại sao nàng ấy nghĩ như thế, hắn vội vàng nâng Chu Bội dậy, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng nói:
- A Bội, không có chuyện đó đâu, ta từ trước đến nay không trách nàng vì vấn đề chưa có con nối dõi, từ trước đến nay chưa từng, chuyện của Âu Dương Thiến và con nối dõi không có một chút liên quan nào, nếu như tỷ ấy sống tốt ta tuyệt đối không làm phiền tỷ ấy, nhưng mà tỷ ấy… là chủ nghĩa đại nam tử của ta quá nặng rồi.
- Thật không?
Phạm Ninh gật đầu:
- Ta tuyệt đối không lừa nàng.
Chu Bội cũng cảm thấy tảng đá trong lòng được nhấc đi, từ khi mẹ ruột nói vấn đề con nối dõi là gốc rễ, trong lòng nàng vẫn luôn nặng trĩu, phải biết rằng không có con đứng thứ hai trong Thất xuất - bảy lý do người chồng có thể bỏ vợ!
Bây giờ chồng lại nói rõ lần nữa với nàng, nàng tuyệt đối không vì vấn đề con nối dõi mà tự trách mình nữa, trong lòng Chu Bội lập tức tiêu tan mây mù, như thể mặt trời chiếu vào trái tim nàng, lúc này chuyện của Âu Dương Thiến bỗng nhiên cũng trở nên không quan trọng nữa rồi.
- Phu quân, lần này đi phủ Diên An vất vả rồi, thiếp thấy chàng vừa đen vừa gầy.
Phạm Ninh nghe nàng nhắc tới việc điều tra của mình trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, hắn biết rằng cuối cùng mình cũng vượt qua được cửa ải này rồi.
- Đừng nhắc nữa, vừa đi thì không may gặp kỵ binh Tây Hạ, may mà quân Tống đến kịp tiêu diệt toàn quân địch, ta còn giành được một thanh kiếm nước Hạ, chính là thanh này.
Phạm Ninh lấy thanh kiếm ngọc từ bên hông tháo xuống đưa cho Chu Bội:
- Tặng nương tử!
- Ui! Thiếp cần kiếm ngọc làm gì, chàng tặng cho Kiếm tỷ còn hơn.
- Tặng cho tỷ ấy?
Phạm Ninh hơi do dự, bỗng nhiên hắn nhớ con ngựa quý mình đang cưỡi, cũng là Kiếm Mai Tử tặng hắn, dường như vừa nãy cô ấy còn giúp hắn.
Phạm Ninh quyết định:
- Được rồi, nếu như tỷ ấy thích, thanh kiếm này sẽ tặng tỷ ấy, cùng lắm ta lại tìm một thanh kiếm khác.
Tâm tình Phạm Ninh cởi mở, hắn cười nói:
- Ta còn chưa xem kỹ vườn của chúng ta.
Chu Bội lắc đầu:
- Phu quân, chuyện của chàng vẫn chưa xong đâu, cửa này của thiếp chàng qua rồi nhưng cửa phụ thân của Âu Dương tỷ chàng phải làm sao? Ông ấy sẽ đồng ý để con gái đi làm tiểu thiếp nhà người ta sao?
Điều này cũng là một vấn đề lớn, nhưng mà Phạm Ninh lại nghĩ ra một cách, có thể mạo hiểm thử xem sao.
rong một gian phòng trang nhã của quán trà Thanh Phong thành Tây, Phạm Ninh một mình uống trà, lúc này ầm một tiếng cánh cửa mở ra, một phu nhân trung tuổi dáng người to béo hấp tấp từ cửa đi vào, bà ta bỏ khăn che mặt xuống, hiển nhiên chính là Tiết thị mẹ kế của Âu Dương Thiến.
Tiết thị nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Phạm Ninh:
- Ngươi hại chết em trai ta mà vẫn còn mặt mũi gặp ta.
Phạm Ninh không chút lo lắng nói:
- Bà đã đồng ý đến, nói rõ trong lòng bà cũng hiểu em trai bà không phải ta hại chết, tại sao bà không ngồi xuống nghe ta nói chân tướng.
- Ta dựa vào cái gì mà phải tin vào lời ngươi.
Tuy rằng nói như thế, Tiết thị vẫn đặt mông ngồi xuống đối diện Phạm Ninh, giống như con sói mẹ hung tợn nhìn chằm chằm Phạm Ninh.
Phạm Ninh cười, rót một chén trà đẩy đến trước mặt bà ta, Tiết thị liền vẫy tay:
- Ngươi bớt lải nhải lại đi, có lời gì ngươi nói nhanh lên.
Lúc này Phạm Ninh mới chậm rãi nói:
- Bà biết em trai Tiết Tông Nhụ của bà sau khi bị ta tố cáo tội danh sẽ nhận hậu quả gì không?
Tiết thị không hé răng, vẫn lạnh lùng nhìn Phạm Ninh, Phạm Ninh tiếp tục nói:
- Tội vu khống tọa thực, đầu tiên là bãi miễn chức quan sau một năm lưu đầy ba nghìn dặm, nếu như chồng của bà nói đỡ cho y, nói không chừng tội lưu đày có thể miễn, chỉ thế thôi.
Ánh mắt Tiết thị lộ ra một tia nghi ngờ:
- Nếu tội danh không nặng tại sao nó phải tự sát?
- Tự sát?
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng:
- Em trai bà mặt dày như tường, trong lòng sớm đã không có tôn nghiêm rồi, y tuyệt đối sẽ không áy náy tự sát, bà là chị ruột của y có lẽ bà rất hiểu y, con người đó tham sống sợ chết như vậy sẽ treo cổ mà chết sao?
Thực ra Tiết thị cũng luôn nghi ngờ em trai mình không phải là tự sát, nhưng triều đình kết luận như thế, bà chỉ có thể để nghi ngờ trong lòng, bây giờ lời nói sắc bén của Phạm Ninh đột nhiên tiết lộ bí mật này, Tiết thị cũng không chịu được nữa, lập tức sụp đổ khóc lớn lên.
Chưởng quỹ quán trà bị kinh động, y đi đến gian ngoài nhìn xung quanh một cách bất an, Phạm Ninh nhìn y vẫy tay ra hiệu không có gì.
Tiết thị khóc một lúc, dần dần bình tĩnh trở lại, bà ta lau nước mắt hỏi:
- Là ai hại chết em trai của ta ?
- Việc này không ai có chứng cớ, nhưng mà là ai giật giây sau lưng em trai bà tố giác Âu Dương Tu, người đó chính là tình nghi lớn nhất, việc này triều đình đã kết án, ta cũng không có cách nào điều tra lại, cũng không thể nào điều tra.
Tiết thị cúi đầu một lúc, nở một nụ cười đau thương:
- Vậy ta vẫn nên cảm ơn ngươi nói với ta chân tướng.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ta nói với bà điều này là muốn loại bỏ sự thù địch của bà, sau đó ta sẽ làm giao dịch với bà.
Mặc dù Tiết thị biết chân tướng, cũng nói một tiếng cảm ơn nhưng không phải biểu thị bà thật sự có thể tha thứ cho Phạm Ninh, bất luận nói thế nào thì Pham Ninh đã khiến em trai của bà vào nhà giam Đại Lý Tự, Phạm Ninh cũng là người làm điều ác.