Tuy nhiên thù hận trong lòng Tiết thị đối với Phạm Ninh thật sự giảm bớt không ít, chỉ là thù hận biến thành chán ghét và phản cảm, bà lạnh lùng nói:
- Dựa vào cái gì ta phải làm giao dịch với ngươi?
- Bởi vì bà rất cần tiền.
Phạm Ninh không khách khí, thẳng thắn vạch trần vết thương của bà:
- Do bá phụ Âu Dương tiêu tiền như nước, nhà các người vốn dĩ không có tích trữ, hai con gái của bà hai năm nữa phải xuất giá, của hồi môn của bọn họ phải làm sao? Ba người con trai của bà muốn lấy vợ bọn họ và vợ con ở đâu? Cũng không thể ở rể nhà vợ phải không? Theo như ta biết được, nhà mẹ đẻ của bà và của hồi môn của bà mấy năm nay gần như bị em trai bà ném đi, trong tay bà nhiều nhất chỉ có một hai nghìn quan tiền, chút tiền này có thể làm được gì?
Sắc mặt Tiết thị cực kỳ khó coi, Phạm Ninh nói ra tình trạng khó khăn của bà ta một cách tàn khốc, trong nhà bà có mười mấy người hầu, con cái lại nhiều, mỗi tháng chi rất lớn, các mối quan hệ qua lại không thể để mất mặt, hơn nữa chồng lại thích uống rượu chơi gái tiêu tiền như nước, tiền mang về nuôi gia đình rất ít, dẫn đến trong nhà bà ta thu không đủ chi, bà sớm đã bắt đầu dùng của hồi môn để trợ cấp cho gia đình rồi.
Phạm Ninh nói trên tay bà còn có một hai nghìn quan tiền thực sự vẫn đánh giá cao bà ta, trong tay bà chỉ còn mấy trăm quan tiền, mỗi tháng vì kiếm sống mà phát sầu, bà đã đuổi Âu Dương Thiến ra khỏi nhà còn muốn mang tiểu viện ra cho thuê để kiếm chút tiền mua thức ăn.
Trên mặt Tiết thị không nhịn được hận đến cắn răng nói:
- Ngươi đang cố ý làm nhục ta đúng không?
Pham Ninh lắc đầu:
- Ta không muốn làm nhục bà, chỉ muốn làm giao dịch với bà mà thôi, nếu như bà đồng ý giao dịch ta sẽ cho bà một vạn lượng bạc.
Trong lòng Tiết thị giật mình, một vạn lượng bạc, có một vạn lượng bạc thì của hồi môn của con gái bà và nhà của con trai đều giải quyết xong.
Nhìn vào một vạn lượng bạc này sắc mặt của Tiết thị cuối cùng cũng dịu đi rất nhiều, bà uống cạn một hơi hết sạch chén trà trên bàn, để chén trà trên bàn một lúc:
- Ngươi nói đi, muốn ta làm cái gì?
Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Ta muốn cưới Âu Dương Thiến.
- Cái gì?
Tiết thị bỗng nhiên mở to hai con mắt, ngón tay run rẩy chỉ Phạm Ninh nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi… ngươi chính là người đàn ông nuôi nó.
Mặt Phạm Ninh trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Tốt nhất bà nên nói lời trong sạch một chút, cái gì gọi là người đàn ông nuôi tỷ ấy, tỷ ấy bị bà ngược đãi, ta chăm sóc tỷ ấy có gì là không thể?
Tiết thị không dám làm Phạm Ninh tức giận chỉ đành oán hận nói:
- Ta nói bạc của nó mấy năm nay ở đâu đến, thì ra là ngươi cho nó, chờ một chút.
Bống nhiên Tiết thị phản ứng lại:
- Ngươi … không phải ngươi kết hôn rồi sao? Lấy cháu gái của Chu quý phi, ngươi sao có thể…?
Tiết thị tâm niệm vừa chuyển, cuối cùng hiểu rõ:
- Ta biết rồi, ngươi muốn lấy nó làm thiếp, lại sợ phụ thân nó không đồng ý cho nên đến mua chuộc ta, để ta đi khuyên bảo phụ thân nó, là như thế đúng không?
Phạm Ninh gật đầu:
- Đây chính là giao dịch của ta, cho bà một vạn lượng bạc bà có làm không?
Phạm Ninh để một miếng ngọc bội trên bàn:
- Miếng ngọc bội này có thể lấy một vạn lượng bạc ở cửa hàng tiền Chu thị của Ngự Nhai, bà biết đồng ý giao dịch thì một vạn lượng bạc này sẽ thuộc về bà.
Đương nhiên Tiết thị sẽ không để ý sự sống chết của Âu Dương Thiến, về phần Âu Dương Thiến làm chính thê cũng được, làm thiếp cũng không sao, bà ta cũng không để trong lòng, nhưng nếu như chuyện này có lợi vậy lại là một chuyện khác.
Tiết thị cười lạnh nói:
- Chồng của ta là người có thân phận, con gái gả cho người ta làm thiếp, việc này so mới giết chết ông ấy còn khó chịu hơn, ông ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Phạm Ninh vỗ bàn một cái:
- Bà bớt nói nhảm đi, ta hỏi bà có làm hay không làm thôi?
Đương nhiên Tiết thị chỉ muốn cò kè mặc cả, trên mặt bà ta lộ ra một nụ cười đắc ý:
- Coi như ngươi tìm đúng người, quả thật chỉ có ta mới có thể khuyên cha của nó đồng ý, cũng chỉ có ta có thể làm được, nhưng một vạn lượng quá ít, ta muốn ba vạn lượng bạc.
- Bà nằm mơ!
Phạm Ninh thu lại ngọc bội đúng dậy bước đi.
Tiết thị vội vàng kéo Phạm Ninh lại:
- Một vạn năm nghìn lượng, ta sẽ đồng ý ngươi.
Phạm Ninh dừng bước liếc bà ta một cái, nhịn sự ghét hận trong lòng nói:
- Ta đưa trước cho bà năm nghìn lượng bạc, sau khi lấy được thư đồng ý của cha tỷ ấy ta sẽ đưa nốt một nghìn lượng bạc còn lại cho bà.
- Được!
Tiết thị một lời đồng ý:
- Vào giờ này ngày mai, cũng ở đây chúng ta thanh toán tiền.
Phạm Ninh lấy ra một miếng ngọc bội khác đưa cho bà ta:
- Đây là năm nghìn lượng bạc, khẩu lệnh là bốn mùa phát tài, nếu như sự việc làm không thành ta sẽ lấy lại.
Tiết thị nắm chặt nửa miếng ngọc bội, nuốt nước bọt nói:
- Ngươi yên tâm, cơ hội kiếm một vạn năm nghìn lượng bạc ta không muốn bỏ qua đâu.
Tiết thị rời khỏi quán trà, lại vội vàng chạy đến cửa hàng tiền Chu thị ở Ngự Nhai.
Trong cửa hàng, Lưu đại chưởng quỹ thẩm tra đối chiếu nửa miếng ngọc bội, lại liếc nhìn người phụ nữ trung niên bất an, nói với bà ta:
- Khẩu lệnh phù hợp, ngọc bội cũng đúng, năm nghìn lượng bạc này bà muốn cầm đi hay là ta mở cho bà một quỹ đầu khác?
Trong lòng Tiết thị vui mừng, bà suy nghĩ một chút nói:
- Năm nghìn lượng bạc ta không cầm đi, ông giúp ta mở một quỹ đầu khác đi, dùng tên và khẩu lệnh của ta, ngọc bội vẫn là miếng này.
Dùng khẩu lệnh lấy được dưới năm trăm quan tiền, vượt qua năm trăm quan tiền nhất định phải trình ra tín vật, tín vật chính là nửa của một vật nào đó, chủng loại cũng rất nhiều, nửa tấm bảng gỗ, một nửa huy chương đồng vv… Nếu như tiền tiết kiệm vượt qua ba nghìn quan tiền chính là nửa miếng ngọc bội.
Lưu đại chưởng quỹ làm thủ tục cho bà ta, không lâu sau Tiết thị trở về nhà với niềm vui.
**** **
Tiếp theo chính là khuyên bảo Âu Dương Tu đồng ý gả Âu Dương Thiến cho Phạm Ninh, Âu Dương Tu sao có thể đồng ý gả con gái của mình làm thiếp người khác, đây chính là tổn thương lớn tới thể diện của ông ta, tức giận đến nỗi từ trên giường nhảy lên, mắng Phạm Ninh vô sỉ đê tiện.
Tiết thị lại than phiền đau khổ nói chồng phong lưu phóng đãng, uống rượu chơi gái vô độ khiến trong nhà nghèo rớt mùng tơi, bà cũng không dám nói bà ta làm giao dịch với Phạm Ninh, chỉ nói là Phạm Ninh đồng ý gánh vác tất cả của hồi môn và nhà cửa cho em trai và em gái của Âu Dương Thiến.
- Danh tiếng của ông sớm đã không còn rồi, ông còn cần danh tiếng làm gì? Tôi hỏi ông A Thiến là con gái của ông, lẽ nào năm đứa con ta sinh cho ông cũng không phải là con gái của ông sao? Hai đứa con gái qua ba năm nữa phải gả đi rồi, của hồi môn của bọn nó phải làm sao? Ba đứa con trai lấy cái gì để cưới vợ, cho dù cưới con gái nhà nông, chẳng nhẽ không phải tiêu tiền sao? Lẽ nào bọn nó cũng phải chen chúc sống trong ngôi nhà nhỏ này? Ông chết rồi quan phủ sẽ thu hồi nhà lại, mẹ con góa phụ chúng tôi sống ở đâu?