- Ta có thể kiếm tiền cho bọn chúng. – Âu Dương Tu không cam lòng nói.
Tiết thị cười lạnh một tiếng:
- Thôi đi, mắt của ông đã nhìn không rõ rồi ông còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cho dù hoàng đế thương hại ông, tiếp tục nuôi ông thì ông vẫn còn có thể thăng quan thêm tước sao? Đừng có mà nằm mơ nữa.
Âu Dương Tu suy sụp ngồi xuống, Tiết thị lại khuyên ông ta nói:
- Nửa cuộc đời của ông vẫn còn phải dựa vào ta chăm sóc ông, còn phải dựa vào năm đứa con hiếu kính ông, hơn nữa A Thiến cũng đồng ý gả cho Phạm Ninh, hắn đối với A Thiến cũng là thích thật tâm, ông hà tất làm người xấu, cái gọi là thể diện khiến tất cả mọi người đều oán hận ông, nửa đời sau của ông phải làm sao?
Tiết thị hiểu rõ nhược điểm của chồng mình, ông ta sợ nhất khi về già cô độc không nơi nương tựa, cho nên Tiết thị vừa đấm vừa xoa đâm trúng chỗ yếu của ông ta.
Âu Dương Tu thở dài:
- Để ta suy nghĩ một chút!
Buổi trưa kế tiếp, vẫn ở quán trà Thanh Phong, Tiết thị dương dương đắc ý đem thư đồng ý gả con gái của Âu Dương Tu ký tên cho Phạm Ninh nói:
- Ông ý đồng ý rồi, nhưng mà ông ý có hai yêu cầu nho nhỏ, hi vọng ngươi cố gắng cho con gái ông ý giành được một cáo mệnh, trước khi giành được bức cáo mệnh ông ấy sẽ không gặp con gái.
Đây là thỏa hiệp của Âu Dương Tu, cáo mệnh của triều Tống danh hiệu bình thường đều cho mẹ và vợ của quan viên, nếu như đại thần có cống hiến đặc thù cũng sẽ ngoại lệ được thêm một cáo mệnh nữa.
Nếu như thiếp có cáo mệnh, vậy không phải là thiếp ý nghĩa bình thường, trong mắt người thế tục cô ấy chính là vợ thứ hoặc là bình thê, chỉ thấp hơn vợ chính một chút, cũng coi như giữ một chút thể diện cho Âu Dương Tu.
Phạm Ninh gật đầu hỏi:
- Còn một yêu cầu là gì?
- Ngươi mời bà mối, sau đó đặt sính lễ cưới nó vào phủ.
Đây gọi là cưới thiếp và không giống nạp thiếp, cũng coi như là một loại cưới hỏi đàng hoàng, nhưng mà nghi thức phải thấp xuống nhiều, nhà gái bình thường không có của hồi môn nhưng nhà trai phải đặt sính lễ.
Phạm Ninh nhìn thư đồng ý gả con gái của Âu Dương Tu liền gật đầu đồng ý:
- Ta đồng ý.
- Phạm quan nhân, ta rất giữ lời thay ngươi làm việc rồi, vậy giao dịch của chúng ta?
Phạm Ninh lấy ra một nửa miếng ngọc bội còn lại đưa cho bà ta nói:
- Khẩu lệnh là cát tường như ý, một vạn lượng bạc này thuộc về bà.
Tiết thị mừng rỡ, một vạn năm nghìn lượng bạc đến tay, hôn sự của năm đứa con của bà có thể giải quyết rồi.
Trong lòng bà cảm thán Phạm Ninh gấp bội lần, lại nịnh bợ nói:
- Ta sẽ không làm vợ của ngươi khó xử, bảo đảm dùng nghi thức đơn giản nhất gả A Thiến cho ngươi.
Phạm Ninh ngược lại muốn làm cho Âu Dương Thiến một hôn lễ long trọng, nhưng hắn không thể không suy nghĩ cảm nhận của Chu Bội, muốn hai bên hài lòng vậy chỉ có thể dựa vào Tiết thị giúp đỡ.
- Vậy bà định làm thế nào? – Phạm Ninh hỏi.
Tiết thị cười nói:
- Hình như ngươi mua cho nó một viện tử, từ viện tử đó xuất giá. Sức khỏe phụ thân của nó không tiện, để ta toàn quyền phụ trách, ngươi tìm trưởng bối và bà mối đến cầu hôn, sau đó lại đưa ba nghìn lượng bạc sính lễ, chỗ bạc này ta không cần, ta sẽ đưa cho A Thiến làm của hồi môn, sau đó thương lượng ngày gần nhất, sau hoàng hôn ta dùng thuyền hỉ đưa đến phủ nhà ngươi, bái đường các kiểu các ngươi tự mình sắp xếp, chúng ta không tham dự.
Ba nghìn lượng bạc sính lễ Tiết thị không phải không muốn mà bà phải làm dịu mối quan hệ với Âu Dương Thiến, Phạm Ninh không phải người bình thường, nói không chừng sau này có thể cầu hắn giúp đỡ.
Hơn nữa trong tay bà ta có một vạn năm nghìn lượng bạc, ba nghìn lượng bạc trước mắt cũng không đỏ mắt lên như trước kia.
Tiết thị giới thiệu quy trình chung cưới thiếp, hôn lễ rất đơn giản nhưng thực sự lại là biện pháp lưỡng toàn, vừa cân nhắc đến tâm tình của Chu Bội, cũng cho Âu Dương Thiến một hôn lễ, Phạm Ninh nghĩ có thể để nhị thúc ra mặt, hắn liền vui vẻ đáp ứng:
- Vậy chúng ta quyết định như thế.
**** **
Nạp thiếp rất đơn giản, dâng một chén trà cho vợ lớn là được, nhưng muốn cưới thiếp lại không phải việc dễ dàng như thế, đầu tiên phải được vợ đồng ý, tiếp theo là phụ thân của vợ đồng ý.
Vào đêm, Phạm Ninh ra sức phục vụ vợ thư thản, lúc này mới cẩn thận đưa điều kiện ra với đối phương.
Chu Bội có một ưu điểm lớn, trên nguyên tắc một khi nàng đã đồng ý việc gì rồi, vậy vấn đề chi tiết nàng sẽ không để ý quá, điều kiện cưới thiếp của Âu Dương Tu Chu Bội không phản đối, dù sao Âu Dương Thiến cũng là gia đình khuê tú, nàng cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác không muốn làm người xấu, hơn nữa đối phương vào cửa buổi tối ảnh hưởng không lớn, Chu Bội đồng ý điều kiện này.
- Nhưng chàng muốn mời những người bạn nào?
Đây cũng là vấn đề lớn khó giải quyết, Phạm Ninh lại đau đầu, sớm biết mình đã không đồng ý cướp thiếp rồi.
- Thiếp cho chàng chủ ý.
Phạm Ninh vội vàng ôm nàng cười nói:
- Nàng nói đi.
Chu bội hận hắn, hung hăng bấm một cái trên tay hắn:
- Thiếp đây thật không tự trọng, đẩy người đàn ông của mình vào lòng ngực nữ nhân khác, còn đưa ra cho hắn chủ ý.
Phạm Ninh cười làm lành nói:
- Chỉ một lần này, sau này cũng không dám nữa.
- Chàng còn muốn sau này?
Lông mày của Chu Bội dựng đứng lên hung ác nói:
- Chỉ lần này thôi, sau này chàng dám dẫn nữ nhân vào phòng thiếp sẽ phắn luôn cậu nhỏ của chàng, khiến chàng cả đời làm hoạn quan, còn nữa…
Chu Bội lại chặn miệng Phạm Ninh:
- Chàng phải thề với thiếp, không được nuôi kỹ nữ, những chuyện xấu văn nhân thích làm đó, chàng không được phép chạm vào.
- Nàng biết ta không giỏi trong việc này, cũng không vào thanh lâu…
- Đó là trước kia, không chừng sau này chàng có hứng thú, chàng nhất định phải thề.
Phạm Ninh không nhịn được chỉ đành thề độc với Chu Bội, lúc này Chu Bội mới hài lòng ung dung nói:
- Thiếp đoán cha của Thiến tỷ cũng không muốn rêu rao, tin tức truyền đi không phải càng mất mặt sao? Thiến tỷ cũng không thích như vậy, chàng sắp xếp sang trọng một chút, sau đó mời nhị thúc và tam tổ phụ làm chứng hôn, trả tiền mời người tổ chức của cửa hàng đám cưới, lại mời vũ cơ và ca cơ đến giúp vui, trên đảo của lầu Thúy Vân dựng một tòa Thanh Lư, sau đó đưa cho hàng xóm ít hoa quả tiền đồng, như thế vừa khí thế lại vừa khiêm tốn, không phải rất tốt sao?
Phạm Ninh mừng rỡ, biện pháp này tốt, hôn lễ rất xa hoa, người tham gia lại không nhiều, thật sự vừa vui mừng vừa khiêm tốn, cũng khiến Âu Dương Thiến gả về được nở mày nở mặt.
- Còn nữa, Thiến tỷ kia của chàng cũng là người thích tiêu tiền mua sách, đơn giản lấy năm nghìn lượng bạc làm của hồi môn cho tỷ ấy, trên tay nữ nhân không có của hồi môn thì giống như phượng hoàng không có đuôi, đi đến nơi nào cũng không có tự tin.
Phạm Ninh thơm lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng một cái, vợ hiền là đây chứ đâu!
- Ngày mai ta đi nói chuyện này với nhạc phụ và nhạc mẫu.