Chu Bội nhìn hắn bằng nửa con mắt:
- Thôi đi, thiếp sẽ làm người tốt đến cuối cùng, thiếp chạy đến nhà mẹ đẻ, do thiếp nói cho bố mẹ và tam a công, chàng đi tìm nhị thúc và người mai mối đi.
Trong lòng Phạm Ninh cảm động, lại ôm vợ ân cần tới nửa đêm, lúc này hai người mới mệt mỏi thiếp đi.
**** **
Sáng sớm ngày kế tiếp, Phạm Ninh liền đi kỳ thạch quán tìm nhị thúc, hắn xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều vẫn phải chạy về Gián Viện.
Từ xưa đến nay việc cưới thiếp nhà trai đều dễ nói chuyện nhất, nhiều vợ nhiều con, sự việc liên quan nối dõi tông đường của Phạm gia, Phạm Thiết Qua sao có thể không đồng ý.
Ông vừa đồng ý, để Tạ Cửu Linh làm mai mối, ông đến xin kết thông gia sau đó gửi sính lễ.
Phạm Ninh cười nói:
- Nhị thúc không cần phân làm nhiều lần, đây chỉ là nghi lễ, nếu đối phương đã đồng ý vậy mai mối chỉ là một câu nói của người mai mối, hôm nay thúc với Tạ thúc cùng nhau đi, trực tiếp đến đưa sính lễ, thời gian xuất giá đã định là ba ngày sau, vừa hay là ngày tốt.
Phạm Thiết Qua trừng mắt liếc hắn một cái:
- Tiểu tử nhà ngươi vội cái gì? Ít nhất cũng cần một tháng chứ.
Phạm Ninh cười khổ một tiếng:
- Cháu sợ đêm dài lắm mộng!
- Được rồi! Chiều thúc đi cửa hàng hôn lễ sắp xếp, mấy ngày nay thúc chuẩn bị hôn lễ cho Minh Nhân, trang phục và trang sức vừa hay chuẩn bị hai bộ, thúc đem bộ của Minh Lễ cho cháu dùng trước, đảm bảo sắp xếp ổn thỏa cho cháu.
- Vậy cảm ơn nhị thúc.
Phạm Ninh lấy ra nửa miếng ngọc bội, Phạm Thiết Qua xua tay:
- Bạc thì chi trong cửa hàng đi, coi như phần lãi của cháu, ta chuẩn bị cho nhà gái năm trăm lượng vàng và hai mươi viên minh châu là của hồi môn, cháu cảm thấy thế nào?
Phạm Ninh thực sự không yên tâm về Tiết thị, hắn lại nhỏ giọng nói giao dịch của hắn và Tiết thị cho nhị thúc, Phạm Thiết Qua nhướn mày quyết đoán nói:
- Vậy vàng và minh châu không thể qua tay bà ta, bà ta nhất định sẽ nảy sinh lòng tham, vậy đưa đến một phần quà, tiền của trực tiếp giao cho cô dâu, nó có thể gửi tiết kiệm ở cửa hàng tiền.
- Vậy không bằng trực tiếp giữ tiền cho nàng ấy.
- Cũng tốt, vàng thì giữ thay nó, quần áo trang sức và minh châu đưa nó, hai ngày này phải có trưởng bối giúp đỡ nó, đây là quy củ.
Phạm Ninh nghĩ tới cô lớn của Âu Dương Thiến đã qua đời, mẹ kế lại ngược đãi nàng, thật sự nàng không có nữ trưởng bối, trong lòng hắn không khỏi thương tiếc:
- Nhị thúc, nàng ấy không có trưởng bối, có thể để nhị thẩm giúp nàng ấy được không?
- Ta đi nói với nhị thẩm của cháu, cháu đưa địa chỉ cho ta.
Hôm nay Âu Dương Thiến đã chuyển về tiểu viện chờ gả đi, Phạm Ninh liền đưa địa chỉ của nàng cho nhị thúc.
Từ kỳ thạch quán đi ra, Phạm Ninh lại đi đến phủ đệ của Triệu Tông Thực, việc này Phạm Ninh suy nghĩ cả đêm, tuy rằng hắn lợi dụng giao dịch với Tiết thị để giải quyết việc của Âu Dương Thiến nhưng hắn vẫn phải giữ thể diện cho Âu Dương Tu, mời Triệu Tông Thực làm người chứng hôn, tương lai Triệu Tông Thực đăng cơ, Âu Dương Tu cũng dám nói với người ngoài, người chứng hôn cho con gái ta là Quan gia.
Ngoài ra Âu Dương Tu muốn cáo mệnh phu nhân, còn phải nghĩ cách từ chỗ Triệu Tông Thực.
Triệu Tông Thực có rất nhiều chức vụ, chính là không có chức vụ nào thực sự, đều là hư quan, thêm nữa việc người ở tự sát khiến Thiên tử không vừa lòng với y, cho nên thời gian này Triệu Tông Thực rất khiêm tốn, trên cơ bản đều ở trong phủ, cửa chính không bước đi, cửa thứ hai không ra khỏi, ở trong phủ đọc sách trồng trọt, tu luyện khí chất..
Trước khi Phạm Ninh đến phủ của y, Triệu Tông Thực đang dẫn đứa con lớn mười tuổi Triệu Trọng Châm trồng rau tưới nước ở sau viện, Triệu Trọng Châm là Tống Thần Tông Triệu Húc sau này, phụ thân y vẫn chưa phải hoàng tự, y cũng chưa đổi tên, chỉ là một thiếu niên hoàng tộc bình thường.
Nghe nói Phạm Ninh tới chơi, Triệu Tông Thực cười nói với con trai:
- Không phải con rất sùng bái vị Phạm Côn Châu này sao? Con thay cha mời thúc ấy vào đây.
- Phụ thân, có lẽ nên tới thư phòng giữ phép một chút.
Triệu Tông Thực vẫy tay cười nói:
- Không cần, thúc ấy không phải người ngoài, tùy ý không sao cả.
- Vậy con đi nhé!
Triệu Trọng Châm rửa tay, liền chạy nhanh ra ngoài cửa phủ.
Tuy rằng Triệu Trọng Châm là ông cụ non nhưng dù sao vẫn là trẻ con, người cậu bé sủng bái nhất chính là Phạm Ninh, mở mang bờ cõi, kiên cường mở cho Đại Tống một Kình Châu và Côn Châu, còn có Đam Châu và phủ Lưu Cầu.
Hơn nữa cậu bé không thể không nhắc đến, mấu chốt là Côn Châu, đi dân năm nghìn hộ còn sửa đường, xây thành, khai thác mỏ, còn đánh thần phục Tứ Di, làm sao mà Triệu Trọng Châm người có tham vọng, chí hướng lớn này không sủng bái.
- Phạm thúc phụ, cha cháu đang chờ thúc, mời theo cháu.
Triệu Trọng Châm liếc mắt một cái nhận ra Phạm Ninh, giống với lời đồn bên ngoài, anh hùng trẻ tuổi, diện mạo bất phàm, Phạm Ninh cười nói:
- Cháu là Trọng Châm phải không, lớn như vậy rồi.
Một năm trước khi Phạm Ninh còn đang ở Côn Châu có gặp Triệu Trọng Châm, khi đó cậu ấy còn nhỏ, khá bướng bỉnh, thoáng một cái năm sáu năm trôi qua đã biến thành một tiểu đại nhân chững chạc rồi.
Phạm Ninh từ trong lòng lấy ra một viên trân châu cười đưa tặng cậu bé:
- Trân châu chính tông của Côn Châu, lần trước gặp cháu chưa tặng quà, lần này tặng bù đó.
Triệu Trọng Châm sợ vội vàng xua tay:
- Cái này quý quá rồi, cháu không thể nhận.
- Cầm đi!
Phạm Ninh cứng rắn đưa cho cậu bé:
- Quay về nói với cha cháu là ta tặng là được rồi, cha cháu sẽ không nói cháu đâu.
- Cảm ơn Phạm thúc.
Dù sao Triệu Trọng Châm mới mười tuổi, đứa trẻ mười tuổi đều thích trân châu trong suốt, trong lòng vui vẻ như nở hoa.
- Phạm thúc đi theo cháu.
Một câu Phạm thúc, hai câu Phạm thúc, Phạm Ninh được gọi rất thích, đây chính là Thần Tông hoàng đế của tương lai gọi hắn là thúc phụ rồi.
Phạm Ninh cùng cậu bé đi vào trong phủ, đi thẳng đến sau viện, xa xa nhìn thấy Triệu Tông Thực đang trồng rau.
Triệu Trọng Châm nhỏ giọng nói với Phạm Ninh:
- Rau cải kia là cháu và cha cùng nhau trồng, đợi chút nữa cháu đưa cho thúc phụ một cây.
- Được, vậy cảm ơn cháu trước.
Triệu Trọng Châm nhanh bước đi đến trước mặt phụ thân:
- Phụ thân, Phạm thúc đến rồi.
Triệu Tông Thực đối với cách xưng hô này của con trai rất hài lòng, y gật đầu cười đi tới:
- Hiền đệ trở về khi nào?
- Trở về ba ngày trước, hôm nay có chút việc xin nghỉ nửa ngày, thuận tiện đến thăm huynh trưởng.
Ở nơi công cộng Phạm Ninh nhất định sẽ cung kính xưng hô Triệu Tông Thực điện hạ, nhưng bây giờ đang trong vương phủ, Triệu Tông Thực trồng rau cũng không né tránh hắn, rõ ràng là không coi hắn là người ngoài, Phạm Ninh cũng không khách khí với y.
- Ngồi xuống nói chuyện.
Triệu Tông Thực rửa tay, chỉ hai cái ghế, hai người ngồi xuống.
Triệu Tông Thực nói:
- Báo cáo điều tra của đệ ta đã xem qua, thật sự ta không thể tin được, không ngờ rút ruột cả tiền thuế, chuyển vận sứ Thiểm Tây cũng to gan lớn mật rồi.
Phạm Ninh lắc đầu: