Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 646 - Chương 643

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 643
 

- Chuyện này còn cần xâm nhập điều tra sâu hơn, đã là thủ đoạn kiếm lời cho người thân, còn là hiện tượng phổ bến, bây giờ đệ vẫn chưa có kết luận, tương đối mà nói, phí quân sự của binh lính bị bóc lột, đệ cảm thấy đây mới là chuyện lớn, liên quan đến sự ổn định của giang sơn Đại Tống, không thể xem thường được.

Triệu Tông Thực cười khổ một tiếng:

- Các triều đại đều có vấn đề này, thật sự không giải quyết được, đệ cũng không thể để triều đình trực tiếp phát quân bổng đến từng tay binh lính.

Phạm Ninh thản nhiên nói:

- Thực ra biện pháp không phải là không có, chỉ là sẽ đắc tội với người ta.

Triệu Tông Thực có hứng thú:

- Đệ có cách gì nói nghe một chút.

Phạm Ninh thấy Triệu Trọng Châm đang ở bên cạnh nghe, liền cười nói:

- Có thể lợi dụng cửa hàng tiền để giải quyết vấn đề này, chọn một vài cửa hàng tiền lớn, mỗi tháng đưa cho binh lính một quỹ đầu, triều đình trước tiến trả quân bổng ở cửa hàng tiền, sau đó cửa hàng tiền đem tiền bỏ vào trong quỹ đầu của binh lính, như thế binh lính dựa vào tín vật trực tiếp đi cửa hàng tiền lấy tiền, không có liên kết trung gian nữa, triều đình trực tiếp trả cho binh lính.

Phạm Ninh nói chính là dùng tiền ngân khố phát tiền công, tuy rằng triều Tống không có tài khoản tiện lợi như ngân hàng, nhưng cửa hàng tiền rất phát đạt, có thể làm như vậy, chỉ là binh lính lấy tiền có phút phiền toái một chút, nhưng trung gian sẽ không bóc lột được nữa, tin rằng binh lính phiền toái một chút cũng nguyện ý làm như vậy.

Triệu Trọng Châm bên cạnh ánh mắt sáng lên:

- Phụ thân, đây là cách làm tốt.

Nhưng Triệu Tông Thực lại không đơn thuần như đứa con, y cũng biết đây là biện pháp một khi thi hành, không biết sẽ chặn đường kiếm tiền của bao nhiêu người.

- Biện pháp này tuy rằng không tồi nhưng lực cản cũng rất lớn.

- Cho nên cần phải tình kế lâu dài, đợi kế hoạch thích hợp rồi thực hiện.

Triệu Tông Thực gật đầu cười nói:

- Hôm nay đệ xin nghỉ đến tìm ta không phải nói chuyện này chứ?

Phạm Ninh có chút ngượng ngùng nói:

- Thực ra đệ có việc riêng đến tìm huynh trưởng giúp đỡ.

**** **

Hai ngày nay Âu Dương Thiến vừa kích động vừa bất an, kích động là cuối cùng nàng ta cũng gả ra ngoài, hơn nữa là gả cho người đàn ông mình thích, nàng đã hai mươi tư tuổi, không giống con gái nhà quyền quý không lo kết hôn, tuổi này của nàng không gả đi thì không có cơ hội nữa, nói nàng ta không vội cũng là giả dối, nhưng vội cũng không có cách nào nữa, trời xanh cuối cùng cũng chiếu cố nàng, cho nàng một nhân duyên mãn ý.

Nhưng trong lòng cũng có chút bất an, đó là cha mẹ nàng, nghe A Đào trở về nhà nói, phụ thân từ sớm đến tối vẫn luôn mắng Phạm Ninh, mắng hắn vong ân phụ nghĩa, mắng hắn lợi dụng người gặp lúc khó khăn, điều này khiến trong lòng Âu Dương Thiến có chút buồn, nàng muốn giải thích với phụ thân nhưng lại không dám đi, lo phụ thân lại can thiệp vào, hôn sự của nàng lại thất bại.

Hai ngày nay thím Dư thị của Phạm Ninh bầu bàn với nàng, có trưởng bối làm cho nàng cũng an tâm hơn nhiều.

Đám cưới đang đến, vừa qua buổi trưa Âu Dương Thiến bắt đầu trang điểm mặc quần áo, giống mở mặt, nói về chuyện phòng the vv… rất nhiều việc đều cần mẹ ruột đến làm, mẹ ruột của Âu Dương Thiến mất sớm, cũng không có cô và dì, mẹ kế và nàng lại càng xa lạ, những chuyện riêng tư này chỉ có thím Dư Thị đến giúp nàng thôi.

- Cháu cất kỹ cái này đi trước.

Dư thị đưa một hộp sơn son đẹp đẽ cho nàng:

- Đây là của hồi môn của cháu, năm trăm lượng vàng và ba mươi viên minh châu, khẩu lệnh là trăm năm hảo hợp, là phu quân cháu cho cháu.

- Cảm ơn thím!

Trong lòng Âu Dương Thiến cảm động, âm thầm nhận lấy cái hộp, đưa cho A Đào cất đi.

Dư Thị lại cẩn thận đánh giá nàng, nhìn Âu Dương Thiến có chút ngượng ngùng:

- Nhị thẩm, trang sức đeo không đẹp sao?

Dư thị vỗ tay nói:

- A Ninh thật có mắt nhìn, ta chưa gặp cô nương nào xinh đẹp như thế, với A Bội thật sự có cuộc chiến, hai đứa lỗ mãng nhà ta làm sao lại không lấy được cô nương đẹp như cháu chứ!

Lời nói này có chút khó xử, Âu Dương Thiến nhỏ giọng nói:

- Nhị thẩm, mỗi người đều có duyên phận của mỗi người.

- Nói đúng, duyên phận là như thế, ai có thể nghĩ nương tử của đứa con trai đầu của ta lại là cô gái Nhật Bản, đây là duyên phận rồi.

Dư Thị an ủi nàng:

- Cháu cũng đừng để ý lớn nhỏ gì, đó là cách nói của người ngoài, Phạm gia chúng ta đều giống nhau, chỉ cần sinh con trai thì đó chính là đại công thần của Phạm gia.

- Nhị thẩm, cháu không để ý.

- Được rồi, ta mở mặt cho cháu.

Mở mặt chính là dùng hai dây xoắn phần tóc nhỏ trên mặt, làm cho mặt trở nên vô cùng mịn màng, đây cũng là điểm quan trọng giữa thiếu phụ và cô nương, nhìn mặt sẽ biết nữ tử này đã lập gia đình hay chưa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến lúc hoàng hôn, thời gian ra cửa đã tới, một nhóm người đánh trống thổi kèn đưa cô dâu lên thuyền hỉ, đón cô dâu có thể ngồi xe ngựa, ngồi kiệu hoa, ngồi thuyền hỉ đều có thể, khu vực Giang Nam đều là ngồi thuyền hỉ, hôm nay Âu Dương Thiến cũng ngồi thuyền hỉ, thuyền hỉ có ba chiếc tất cả đều màu đỏ, tay trống nhạc thì ngồi thuyền phía trước, Âu Dương Thiến ngồi thuyền giữa có khoang thuyền, thuyền phía sau là của hồi môn với các loại quần áo gấm vóc.

Phạm Thiết Qua suy nghĩ rất chu toàn, chuẩn bị rất nhiều y phục, gấm vóc, lại dùng một nghìn lượng bạc giả làm mười cái hộp trông khá phong phú.

Chu rể Phạm Ninh đã chờ ở trên thuyền, hắn nắm tay Âu Dương Thiến nhẹ nhàng đưa nàng vào khoang thuyền, đây là thuyền năm trăm thạch, chiếc thuyền rất to, bốn người ngồi chăm sóc cô dâu, A Đào ôm hộp trang sức ngồi một bên.

Ưu điểm lớn nhất của thuyền hỉ là chú rể và cô dâu có thể ngồi cùng nhau, Phạm Ninh và Âu Dương Thiến ngồi ở bên trong, xuyên qua tấm màn có thể nhìn rõ tình hình trên bờ.

Trong tiếng nhạc trống vui mừng, ba chiếc thuyền hướng về phía cầu Phi Hồng phi đi, đám người xem náo nhiệt đứng đầy trên bờ, tuy rằng nhìn có vẻ không phải nhà quyền quý kết hôn nhưng chắc chắc cũng là gia đình trung tiểu xuất giá.

Trong lòng Âu Dương Thiến vô cùng vui mừng, nhẹ nhàng rúc vào người phu lang, vẻ mặt hạnh phúc nói:

- Nói như nào thiếp cũng không ngờ lại xuất giá trong quang cảnh này.

Phạm Ninh ôm eo nàng nói:

- Ta cũng không ngờ, ta có thể lấy được Thiến tỷ về nhà.

Âu Dương Thiến lườm hắn một cái:

- Thiếp đã gọi chàng là phu quân, chàng còn gọi thiếp là Thiến tỷ.

- Đúng! Đúng! Nên gọi là nương tử.

- Phu quân, chút nữa khách đến đông không? Thiếp có chút sợ hãi.

- Không cần lo lắng, chỉ có vài người khách, nhị thúc, nhị thầm của ta, tam tổ phụ của Chu Bội, còn có vài huynh đệ trước kia của ta, đều là người mình. À có một khách tương đối quan trọng, làm tăng thể diện cho cha của nương tử.

- Hai người hoàng thượng và hoàng hậu tương lai.

Âu Dương Thiến giật mình sợ hãi:

- Thiên tử đến sao?

- Không phải thiên tử hiện tại mà là người kế vị. Đến bây giờ cũng chưa phải thái tử đâu, là gia đình Cự Lộc quận vương.

Bình Luận (0)
Comment