- Chàng nói là Triệu Tông Thực?
- Chính là huynh ấy, huynh ấy cũng là bạn tốt của ta, hôm nay làm chứng hôn cho chúng ta.
Âu Dương Thiến trong lòng nhẹ nhõm, Triệu Tông Thực có thể kế vị hay không còn chưa biết được.
Nàng lại nhẹ nhàng hỏi nói:
- Vậy Chu Bội đâu?
- Nàng ấy ở hậu trạch, đợi sau khi hôn lễ kết thúc chúng ta cùng nhau uống chén rượu, vậy chúng ta là người một nhà rồi.
**** **
Lầu Thúy Vân bố trí ánh đèn rực rỡ tràn ngập các sắc màu, trong hồ nước cũng có chút rực rỡ, toàn bộ khu vườn giống như tiên cảnh, một đội vũ cơ đang nhảy múa uyển chuyển trong tiếng hát.
Ở trước lầu Thúy Vân dựng một tòa Thanh Lư, giữa là một cái bàn lớn, bên trên đặt một cây nến đỏ to, giữa là một một đấu chữ hỉ lớn.
Khách quan đến tham dự hôn lễ ngồi ở hai bên Thanh Lư, ngoài vợ chồng Phạm Thiết Qua, Chu Nguyên Phong và con gái Chu Khiết, bà mối, vợ chồng Tạ Cửu Linh và con gái Tạ Linh Nhi ra còn có bốn sự đệ của Phạm Ninh: Lận Hoằng, Đổng Khôn, Thang Hữu Vi và Đoàn Du.
Đương nhiên còn có người làm chứng hôn Triệu Tông Thực và vợ Cao Thao Thao, con trai Triệu Trọng Châm.
Ngoài ra còn có hai khách không ngờ, nhạc phụ Cao Tuân Phủ của Triệu Tông Thực, hôm nay đúng lúc ông ở trong phủ của con rể, nghe tin Phạm Ninh cưới thiếp liền về nhà dẫn vợ đến cùng.
Còn có Tào Dật, hôm nay ông ấy đến tìm Phạm Ninh là muốn theo Phạm Minh Nhân đi Nam Dương, đúng lúc nhìn thấy bố trí trong vườn, nghe nói Phạm Ninh cưới thiếp, đơn giản ông cũng dẫn vợ đến.
Người tuy không nhiều nhưng không mất đi sự náo nhiệt, mọi người đang uống trà nói chuyện, lúc này người điều khiển nghi lễ hô to:
- Tân nương, tân lang đến.
Trời chưa sáng Phạm Ninh đã dậy rồi, tối qua ân ái đến nửa đêm mới ngủ nhưng tinh thần hắn vẫn phấn chấn như trước, không có chút ủ rũ. Âu Dương Thiến thì không chịu nổi, đêm động phòng hôm qua bị Phạm Ninh giày vò biết bao nhiêu lần, toàn thân thể đều rã rời, bây giờ còn chưa dậy nổi.
Chu Bội ngược lại là quen dậy sớm rồi, nàng vừa chỉnh sửa triều phục cho chồng lại vừa oán giận nói:
- Hôm nay làm gì mà không xin nghỉ, tối qua làm tân lang, hôm nay thì lên triều, có đại thần nào siêng năng như chàng không?
Phạm Ninh lắc đầu nói:
- Dù sao không phải cưới vợ, không có lý do xin nghỉ.
Câu trả lời này khiến Chu Bội vô cùng hài lòng, thê là thê, thiếp là thiếp, không thể nhầm lẫn, nói rõ trong lòng tiểu tử này đặt vị trí của nàng là chính, không có chuyện thê không bằng thiếp, thiếp không bằng một ý nghĩ vụng trộm trong đầu.
- Hay là hôm nay chàng ngồi xe ngựa đi, ngồi xe ngựa ngủ một giấc, đến hoàng cung bảo tiểu Văn gọi chàng dậy.
- Đây là biện pháp tốt.
Phạm Ninh thực sự rất mệt mỏi, nhưng ở trước mặt vợ tinh thần phải mạnh mẽ, không muốn để vợ biết bản thân hắn tối qua quá điên cuồng.
Phạm Ninh ăn một chút đồ, lúc này mới ngồi xe ngựa đi.
Phạm Ninh vừa mới đi không lâu, Âu Dương Thiến liền vội vàng chạy ra, tóc búi đơn giản, rửa mặt một chút, còn chưa kịp trang điểm, toàn bộ khuôn mặt nhìn lên trời.
Âu Dương Thiến nghe nói phu quân đã đi rồi, vẻ mặt nàng tự trách:
- Ta ngủ quên rồi.
Chu Bội thấy cô ấy làn da trắng như pha lê, xuyên qua một dòng nước mịn màng, hai tròng mắt đầy vẻ hưng phấn, nghĩ tối qua phu quân và cô ta triền miên một đêm, trong lòng Chu Bội cay đắng.
Nam nhân tốt của mình sao lại phải chia đôi, trong lòng nàng lại có chút oán giận mẹ đẻ, nếu không phải mẹ vội vàng định danh phận của Âu Dương Thiến, nàng cũng không vội vã đón cô ta vào nhà như thế.
Chu Bội lúc đó tự trách mình, Âu Dương Thiến lại không nghĩ nhiều, nàng hỏi thân mật:
- Đại tỷ, sắc mặt tỷ hôm nay có chút không tốt, có phải tối qua không ngủ ngon?
Chu Bội lại càng cay đắng, tối qua mình có thể ngủ ngon sao? Hận không qua cướp phu quân về thì có.
Nhưng nàng cũng nhận ra, ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, nàng cũng chỉ có thể nghĩ về mặt tốt, chính là bản thân có thêm người trợ giúp, không cho phép chồng ra ngoài làm bậy nữa.
Nàng miễn cưỡng cười:
- Hai người hôm qua mệt một đêm, buổi sáng không dậy được cũng phải, ta lúc ấy cũng như thế, ngày tháng sau này còn dài.
Mặt Âu Dương Thiến đỏ lên, nàng mới hiểu được trong lòng Chu Bội không thoải mái, chỉ đành cúi đầu thấp giọng nói:
- Đại tỷ, tối qua xin lỗi.
Chu Bội cũng là người thích mềm không thích cứng, nàng thấy Âu Dương Thiến nhận sai với mình, bất mãn trong lòng nàng cũng dần dần biến mất.
- Chúng ta thương lượng trước một chút cách xưng hô đi.
Chu Bội thực sự không quen Âu Dương Thiến gọi mình là đại tỷ, tuy rằng nàng là vợ lớn nhưng dù sao Âu Dương Thiến cũng lớn hơn nàng vài tuổi, cô ấy gọi nàng là đại tỷ Chu Bội cảm thấy gọi mình như thế có chút già.
Chỉ cần Âu Dương Thiến có lòng thế này là được rồi, không gọi đại tỷ cũng không sao cả.
Chu Bội khoác cánh tay Âu Dương Thiến cười nói:
- Tỷ vẫn cứ gọi muội là A Bội đi, như thế thân thiết hơn.
Âu Dương Thiến gọi Chu Bội là đại tỷ cũng có chút khó mở miệng, cô ấy liền cười nói:
- Huynh trưởng ta luôn gọi tên tục của ta là A Thiến, sau này muội cũng gọi như thế đi, đừng gọi Thiến tỷ sẽ bị người ta chê cười.
- Được!
Chu Bội vui vẻ cười nói:
- Đợi chút nữa chúng ta cùng nhau đi xem sau nhà bố trí như thế nào, quay lại ta cùng tỷ chuyển nhà, buổi chiều chúng ta cùng đi uống trà, coi như ta có một người bạn rồi.
Tính cách của Chu Bội là người ta kính trọng mình, mình cũng kính trọng người ta, chỉ cần Âu Dương Thiến tôn trọng nàng, nàng cũng sẽ không lên mặt bà chủ, giữ gìn sự hòa thuận gia đình, duy trì tâm tình vui vẻ, đối với mọi người đều có lợi.
Âu Dương Thiến cười nói:
- Buổi chiều uống trà xong chúng ta đi dạo cửa hàng sách đi!
- Được! Chúng ta đi cửa hàng sách Uyển Nhai, đúng lúc tiện đi kỳ thạch quán, ta lựa chọn cho tỷ một khối đá Điền Hoàng làm con dấu, bây giờ đang thịnh hành cái này, bản thân ta cũng muốn làm một cái.
Hai người đi trung đường bên cạnh ăn sáng, lại tự về phòng mình trang điểm, đây cũng là chỗ tốt của nhà lớn, có thể có không gian riêng tư không quấy rầy nhau.
**** **
Phạm Ninh ở trên xe ngựa vẫn chợp mắt một lúc, khi đến hoàng thành được Tiểu Văn gọi dậy, Phạm Ninh xoa xoa cái trán nói với tiểu Văn:
- Ngươi đi Gián Viện trước, lại để xe ngựa quay lại đón ta, hôm nay không pha trà, điểm trà đi.
Tiểu Văn gãi đầu nói:
- Phu nhân nói, buổi tối khi quay về tới thẳng nhà nhạc phụ ăn cơm tối, phu nhân và nhị phu nhân cũng ở đó.
- Ta biết rồi, ngươi tới Gián Viện trước đi.
Phạm Ninh xuống xe ngựa, chào hỏi với vài quan triều, cùng nhau đi vào hoàng thành.
Vừa tới trước quảng trường điện Tử Vi, liền nhìn thấy Lý Duy Trăn vội vàng chạy tới, trong lòng Phạm Ninh có chút áy náy với y, hắn vừa đi vài tháng, sau khi quay về tâm tư cũng không ở Gián Viện, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là Lý Duy Trăn gánh vác, bản thân người đứng đầu là hắn thì bỏ mặc.
Tuy nhiên Phạm Ninh thấy vẻ mặt Lý Duy Trăn có vẻ trang nghiêm, dường như phát sinh việc gì đó, tạm thời hắn cũng không nhắc đến câu chuyện vất vả, hỏi: