- Lão Lý, làm sao vậy?
Lý Duy Trăn chỉ hướng bên cạnh, hai người đi đến một chỗ trống, Lý Duy Trăn nhìn trái phải không có người, lúc này mới thấp giọng nói:
- Văn tướng công bị bãi tướng rồi.
Phạm Ninh ngạc nhiên:
- Đây là chuyện từ lúc nào?
- Là tối hôm qua, đại nội truyền ra chỉ ý, bãi tả tướng, Lại bộ thượng thư, chuyển công tác làm Tiết độ sứ ba thành Hà Dương, đồng Bình Chương Sự, Phán Hà Nam Phủ Sự.
Phạm Ninh cau chặt mày thành hình tròn:
- Không phải nói Trương Thăng buộc tội không thành công sao?
Lý Duy Trăn thở dài nói:
- Chúng ta đều nhìn lầm rồi, bãi Văn Ngạn Bác thực ra là ý của Quan gia, vừa rồi vài đại thần chúng ta thảo luận một lúc, mọi người đều cho rằng thời gian Văn Ngạn Bác đảm nhận tướng quốc quá lâu, tướng quyền quá lớn, cho nên bị giáng chức xuống, nhưng mà bảo lưu tư cách Bình Chương Sự, vậy sau này ông ấy vẫn có cơ hội phục tướng.
Bình Chương Sự chính là đồng Trung thư môn hạ Bình Chương Sự của triều đường, là đảm nhận một tư cách của tướng quốc, giống như đảm nhận người lãnh đạo đất nước phải là thành viên của ủy ban trung ương.
Cho nên bãi tướng lại có cách nói bãi thật và bãi giả, sự khác biệt của hai cách nằm ở chỗ có bảo lưu tư cách Bình Chương Sự hay không, bảo lưu tư cách Bình Chương Sự chính là bãi giả, tạm thời tĩnh dưỡng vài năm, có cơ hội lại phục tướng, mà bãi thật chính là tước đoạt đi tư cách Bình Chương Sự, giống như Phạm Trọng Yêm bị cách chức xuống thấp.
Hiển nhiên Văn Ngạn Bác là bãi tướng giả, trên lịch sử Văn Ngạn Bác lại vài lần đảm nhiệm tướng quốc, chính vì nguyên nhân này tư cách Bình Chương Sự của ông vẫn được bảo lưu.
Phạm Ninh nghĩ kỹ, vẫn cảm thấy có chút không đúng, mấy tháng nay đã đổi hai tướng quốc rồi, thời điểm cũng không tránh khỏi quá trùng hợp.
Hắn lại hỏi:
- Vậy là ai nhận chức tả tướng?
- Hình như là Hàn tướng công, ra nhận chức Hữu phó xạ môn kiêm Hạ thị lang, quan trọng là người nhận chức của Xu Mật Sứ, nghe nói là Tống Tường.
Phạm Ninh trầm tư một lúc, lập tức hiểu ra, Tống Tường năm đó tiên phong buộc tội Phạm Trọng Yêm, có quan hệ rất tốt với Trương Nghiêu Tá, tám năm trước bãi tướng, bây giờ lại được đề bạt rồi.
Toàn bộ năm người Tri Chính Đường, tả hữu tướng công và hai phó tướng nắm chính trị, trong năm người này, Hàn Kỳ và Phú Bật là ủng hộ quận vương Cự Lộc Triệu Tông Thực, mà Cổ Xương Triều và Tống Tường là ủng hộ quận vương Lang Gia Triệu Văn Uẩn, còn có một phó tướng Điền Huống, nói y trung lập, thực ra y cũng không trung lập, nghe nói năm ngoái mừng thọ Trương quý phi, y gửi quà lớn đến.
Điều này có thể giải thích vì sao Quan gia chuẩn bị sắp đặt võ đài, để phái Triệu Tông Thực tự cạnh tranh với phái Triệu Văn Uẩn, nhưng đây là một loại cân bằng, bất luận là Triệu Tông Thực hay Triệu Văn Uẩn đều khó thắng được, nói không chừng Thiên tử không thể quyết định, bèn kéo xuống bằng phương pháp này.
Đầu Phạm Ninh có chút loạn rồi, hắn thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là khả năng nào?
Đúng lúc này, tiếng chuông gõ hùng hậu, đại điện từ từ mở ra, đám đại thần túm năm tụm ba đi về hướng đan bệ.
Tháng tám năm Gia Hữu thứ ba, Văn Ngạn Bác bị bãi tướng, cách chức làm tiết độ ba thành Hà Dương, Đồng Bình Chương Sự, Phán Hạ Nam Phủ Sự.
Hàn Kỳ tiếp nhận chức vụ của Văn Ngạn Bác, đảm nhận Hữu Phó Xạ kiêm Môn hạ thị lang, Tống Tường tiếp nhận Xu Mật Sứ, tham tri chính sự, trong Tri Chính Đường lại xuất hiện một vòng cân bằng mới.
Nhưng chính lúc này Phạm Ninh nhận được tin báo của quê hương, phụ thân Phạm Thiết Chu của hắn không may lâm bệnh nặng, đã hấp hối sắp đi.
Thời gian lại qua hơn hai năm, chẳng mấy chốc đã đến mùa xuân năm Gia Hữu thứ sáu.
Mùa xuân ở Giang Nam là nước từ cầu nhỏ chảy xuống các hộ gia đình, cây liễu cạnh bờ đê mọc ra chồi non xanh tươi, hoa đào nở màu hồng phấn rực rỡ cùng với tường trắng ngói phẩm xanh đen in hình xuống mặt sông tĩnh lặng, ánh nắng rọi xuống mặt hồ hòa cùng màu sắc nước dưới sông, mưa thuận gió hoà, trong năm dải màu mùa xuân thấp thoáng trấn nhỏ phong cách cổ xưa tường vôi trắng ngói phẩm xanh đen, sân nhà đỏ thắm, khói bếp gia đình lượn lờ bay lên.
Cảnh xuân ở Mộc Đổ trấn lại càng tươi đẹp, dạt dào sắc xuân, sáng hôm nay, Phạm Ninh một thân một mình đi lang thang trong ngõ Kỳ Thạch, hẻm Kỳ Thạch vẫn giống như ngày trước vô cùng náo nhiệt, đủ loại hàng rong qua lại ở đây, bởi vì nơi này là vùng duy nhất tập trung kỳ thạch ở Giang Nam, ngoài danh tiếng, rất nhiều người từ nơi khác cũng tới đây tìm vận may, mua hàng, bán hàng, đặc biệt náo nhiệt.
Phạm Ninh bây giờ không có chức quan thật, hắn vẫn là Thái trung đại phu tòng tứ phầm, tước vị hầu gia vẫn có, chỉ là không có chức quan Gián nghị đại phu, đương nhiên, hắn không phải bị miễn chức, mà vì trong nhà có tang.
Cha Phạm Ninh Phạm Thiết Chu hai năm rưỡi trước đi Vô Tích chữa bệnh cho bệnh nhân, không cẩn thận bị lây, ông trở về lúc đầu không có chuyện gì, không ngờ bệnh tình ngày càng nặng, cuối cùng không chữa được, hưởng thọ bốn mươi tám tuổi.
Dựa theo quy định nhà có tang ở Đại Tống, cha mẹ hoặc tổ phụ qua đời, quan viên cần phải rời chức trở về quê hương chịu tang hai mươi bảy tháng, loại quan nhà có tang, cố ý che giấu không báo, một khi tra ra sẽ bị trừng phạt.
Ngoài ra, triều đình cũng có thể hủy bỏ việc chịu tang của quan viên đang tại chức, cái này gọi là đoạt tình, nếu như được gọi về trước thời hạn thì gọi là phục lại (khôi phục lại chức quan).
Ví dụ như tổ phụ Phạm Đại Xuyên của Phạm Ninh qua đời khi hắn đảm nhiệm Tri châu Côn Châu năm thứ ba, bởi vì không phải tổ phụ trực tiếp nuôi dưỡng lớn lên, Phạm Ninh liền đề xuất lên triều đình xin đoạt tình, được Thái Thường Tự phê chuẩn, hắn không cần trở về chịu tang.
Nhưng cha mẹ qua đời thì phải trở về giữ đạo hiếu, trừ khi gặp phải chiến tranh, triều đình cũng sẽ không dễ dàng chấp thuận quan viên đoạt tình, nhiều nhất là gọi về trước thời hạn.
Phạm Ninh từ chức Tả gián nghị đại phu, dẫn theo người nhà trở về quê hương chịu tang, Bao Chửng tạm thời đảm nhiệm chức Tả gián nghị đại phu.
Giữ đạo hiếu cũng không phải là dựng một cái lều trước mộ, không tắm không để ý tới mọi chuyện xảy ra trong ba năm, loại tình hình có hiếu cực đoan như vậy cũng có, nhưng vẫn tương đối ít, phần lớn mọi người đều ở quê hương nhàn nhã trải qua kỳ chịu tang, chỉ cần đúng hạn đi tảo mộ dọn dẹp cho người thân là được, ngoài ra thì vẫn giống như cuộc sống thường ngày, không có quá nhiều kiêng kỵ.
- Phạm đại quan nhân, đã mấy ngày không thấy.
Dọc theo đường đi đều có người chào hỏi hắn, hai năm nay hắn thường tới nơi này, rất nhiều quán nhỏ bán hàng rong đều quen thuộc.
- Tiểu Tam, hôm nay có hàng mới không?
Phạm Ninh đi tới trước một sạp nhỏ bán đồ bằng ngọc ngồi xuống, chủ sạp là một thanh niên trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi, cha hắn ta chính là Lý A Mao bán đá Khê Sơn Hành Lữ cho Phạm Ninh, mấy năm trước bệnh qua đời, con trai thay cha gánh vác, tiếp tục ở hẻm Kỳ Thạch kiếm miếng ăn, nhưng mà hắn ta không buôn bán đá Thái Hồ giống như Lý A Mao, đổi sang buôn bán đồ bằng ngọc.