Không chừng chính vì đối phương biết bối cảnh kỳ thạch quán, mới cố ý tới khiêu khích.
- A Ninh, cháu cảm thấy tình hình không đúng sao? - Phạm Thiết Qua lo âu hỏi.
Phạm Ninh gật đầu.
- Cháu cảm giác bọn họ là cố ý tới gây hấn.
- A! Tại sao có thể như vậy? - Phạm Thiết Qua lập tức ngây dại.
Phạm Ninh trong lòng có ý nghĩ, hắn hỏi:
- Nhị thúc, quan phủ lập hồ sơ cửa tiệm thế nào? Cháu nói là chủ nhân.
Phạm Thiết Qua nét mặt già nua đỏ lên, lắp bắp nói:
- Ban đầu không phải cháu kiên định để cho ta treo danh nghĩa của mình sao?
Phạm Ninh vội vàng khoát tay cười nói:
- Cháu không phải có ý này, cháu nói là thúc cùng Chu tam gia bố trí thế nào?
- Quan phủ lập hồ sơ là ta sáu phần, Chu tam gia bốn phần.
Đương nhiên, đây là quan phủ lập hồ sơ, còn tiệm này thật sự kết cấu cổ phần là Phạm Ninh năm phần, Chu Bội ba phần, Phạm Thiết Qua một phần, Triệu Tông Thực một phần.
Nhưng Phạm Ninh sợ ảnh hưởng đến bản thân, không chịu đặt phần của mình trên danh nghĩa của mình, mà toàn bộ giao cho nhị thúc tới quan phủ lập hồ sơ, sau khi Chu Bội cùng Phạm Ninh lập gia đình, phần của nàng cũng đặt trên danh nghĩa tam tổ phục Chu Nguyên Phong, khiến cho cửa tiệm tiếp tục giữ nguyên hậu đài Chu gia, còn Triệu Tông Thực cũng là bởi vì thân phận đặc biệt, đồng thời cũng giữ phần mình trên danh nghĩa Chu Nguyên Phong.
Trên thực tế, cửa hàng này không liên quan đến Chu Nguyên Phong, chỉ là giúp bọn họ lập hồ sơ ở chỗ quan phủ, thỉnh thoảng ra vào vài lần, để cho người khác biết mình là người phía sau cửa tiệm.
Chắc chắn cửa tiệm không có bóng dáng của mình. Phạm Ninh có suy tính, hơi mỉm cười nói với Phạm Thiết Qua:
- Cháu đoán chừng bọn họ nhằm vào Chu tam gia, dứt khoát để cho bọn họ làm loạn đi, ầm ĩ càng lớn càng tốt.
Vào một buổi sáng mưa phùn lất phất, một chiếc thuyền khách năm trăm thạch lái vào kinh thành, rời xa hai năm rưỡi, Phạm Ninh một lần nữa trở lại kinh thành.
Kinh thành so với hai năm trước hầu như không có gì thay đổi, ngay đến mấy tên thuế lại (Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến) bên cạnh cửa sông cũng vẫn khuôn mặt đó, qua cửa sông, cửa tiệm đầu tiên gọi là quán mì Trương Giác Nhi, cờ hiệu vừa đỏ vừa vàng, nghe được tiếng gầm.
- Hán tử, lão nương đã gọi ba lần rồi, tai ngươi điếc có phải không? Thêm ba bát mì nước nữa.
Tiếng gào của một người đàn bà giết gà vẫn giống như hai năm trước, quanh quẩn bên tai Phạm Ninh.
Tất cả đều rất quen thuộc, giống như hắn rời kinh thành mới ngày hôm qua.
Thuyền của Phạm Ninh chậm rãi cập bến trên bến tàu sông Biện phía bắc Đại Tướng Quốc Tự, Phạm Ninh xuống thuyền, cảm tạ thuyền phu, dẫn theo hai tên gia đinh gánh lễ vật cùng trà đồng Tiểu Văn đi về phía Kỳ Thạch quán.
So với ba năm trước mặt tiền của quán Kỳ Thạch đã lớn hơn, cửa hàng sách bên cạnh cũng được Phạm Thiết Qua mua lại năm ngoái, khiến cho mặt tiền quán Kỳ Thạch rộng thành ba cửa tiệm, nối liền thành một nhưng lại độc lập riêng biệt, trung gian là quán Đông Thạch chuyên bán đá Điền Hoàng và đông thạch Thọ Sơn, bên trái là quán đá Thái Hồ, chuyên bán đá Thái Hồ và đá Linh Bích, bên phải cũng chính là cửa hàng mới mở gọi là Ngọc Thạch quán, bán ngọc Hòa Điền, ngọc Nam Dương, thạch anh và các loại đá quý.
Chính giữa là một tòa cổng chào thật to, khiến cho cửa tiệm hiện ra đặc biệt nguy nga lộng lẫy, ở giao lộ phía nam có thể nhìn thấy, Phạm Thiết Qua kinh doanh rất tốt, dùng mười năm, phát triển cửa tiệm thành lớn nhất kinh thành, cũng là kỳ thạch quán nổi danh nhất.
Phạm Ninh đi vào trong tiệm, cửa hàng có năm sáu người khách, đám tiểu nhị đang giới thiệu cho khách các loại kỳ thạch cao cấp, một tên tiểu nhị biết Phạm Ninh, vội vàng hướng lên lầu hô lớn:
- Đại chưởng quỹ, quan nhân đã về.
Trên lầu truyền đến tiếng tùng tùng, Phạm Thiết Qua xuất hiện ở đầu cầu thang, dáng dấp giống như một quả bí đao, ông ngạc nhiên mừng rỡ hỏi:
- A Ninh, trở về khi nào thế?
- Vừa mới xuống thuyền, hành lý còn chưa biết để đâu.
- Mau lên đây ngồi, hành lý để vào sân sau.
Phạm Thiết Qua bảo một tên tiểu nhị đem hành lý đến sân sau, ngoắc tay về phía Phạm Ninh, Phạm Ninh đi lên lầu hai, lầu hai không có khách, Phạm Thiết Qua đang trưng bày mấy khối đá Điền Hoàng cực phẩm.
Bởi vì Phạm Thiết Qua đầu năm nay mới trở về quê hương tế tổ, chia tay Phạm Ninh được hai ba tháng, cho nên không có loại kích động như mấy năm không gặp, ông vừa bận rộn làm viện, vừa thuận miệng hỏi:
- Một mình cháu trở về sao?
- Cháu trở về trước, mẹ cùng mấy người Chu Bội ngồi thuyền đến sau.
Phạm Ninh tiện tay nhặt lên một khối đông thạch Điền Hoàng to như trứng ngỗng, toàn thân vàng óng nhẵn mịn, giống như mật ong đọng lại, làm người ta vô cùng yêu thích, bởi vì triều đình từ ba năm trước bắt đầu chuẩn bị giữ lại một vùng mỏ đá Điền Hoàng tư nhân, khiến cho đá tinh phẩm trong tay bọn họ tăng lên rất nhiều, cửa tiệm bắt đầu thay đổi sách lược buôn bán, bắt đầu bán ra Điền Hoàng thượng phẩm và cực phẩm.
- Bây giờ đông thạch Điền Hoàng giá bao nhiêu? - Phạm Ninh cười hỏi.
- Khối trên tay cháu giá ba ngàn lượng bạc, đã được người khác đặt trước.
Phạm Thiết Qua liếc Điền Hoàng trong tay hắn nói.
- Vậy Điền Hoàng bình thường thì sao?
- Giá đá Điền Hoàng bình thường không đổi, một lượng Điền Hoàng mười lượng bạc, Điền Hoàng thượng phẩm là một lượng Điền Hoàng mười lượng vàng, giống như Điền Hoàng cực phẩm trong tay cháu thì mỗi viên một giá, cụ thể bàn bạc.
Cuối cùng Phạm Thiết Qua đem mấy khối Điền Hoàng mang lên giá đồ cổ, phủi tay cười nói:
- Ngồi xuống uống ly trà.
Một tên tiểu nhị dâng trà lên, Phạm Ninh nâng chén trà lên, dạo bước tới bên cửa sổ, sân lớn phía sau cũng là quán kỳ thạch mua lại, hắn phát hiện sân hình như lớn hơn.
- Nhị thúc lại mua đất rồi.
- Năm ngoái có ba gia đình bán nhà, phía sau chúng ta bây giờ đã mở rộng đến mười mẫu, ta định sửa chỗ này thành một kho hàng đá xanh (thanh thạch), mấy ngày nữa bắt đầu khởi công.
- Vậy tốn ít nhất hai ba chục ngàn xâu tiền.
- Cháu đúng thật là ngây thơ.
Phạm Thiết Qua cười nhạo Phạm Ninh không biết gì.
- Cháu cho đây là phủ nhà giàu có dọc phố sao, nhà lụp xụp trong nội thành có nhiều đi nữa cũng bán được hơn mười ngàn xâu thì không phải là mọi người đều giàu rồi sao, ta nói cho cháu biết, cả mảnh đất phía sau cộng lại cũng không đắt bằng một cửa hàng mặt tiền, giá đất quý hay không, mấu chốt là gần đường hay không gần đường, lại không thành mảnh, đó chỉ bằng giá với nơi hẻo lánh, giá một mẫu đất nhiều nhất năm trăm xâu tiền.
Phạm Ninh cảm giác có phần không ổn, ban đầu hắn mua cho Âu Dương Thiến tòa nhà nhỏ kia hình như bị lừa rồi, chẳng trách Chu Bội luôn cười nhạo hắn mua đắt, người môi giới và người bán đáng chết khẳng định đã thông đồng.
Phạm Ninh trong lòng thầm hận, Phạm Thiết Qua cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, cười híp mắt nói:
- Nếu như cháu cảm thấy mua nhà trong ngõ hẻm đắt, ta dạy cháu một cách, cháu mua lại đất đai ven đường, góp thành năm mẫu, xây một tòa nhà năm mẫu, qua mười năm hai mươi năm, giá cả sẽ không rẻ, bây giờ đầu tư ổn thỏa nhất chính là mua nhà, nhất là nhà năm mẫu trở lên, để sau hai mươi năm, vậy ít nhất là lời mười lần.