Phạm Ninh đi vào trong tiệm, cửa hàng có năm sáu người khách, đám tiểu nhị đang giới thiệu cho khách các loại kỳ thạch cao cấp, một tên tiểu nhị biết Phạm Ninh, vội vàng hướng lên lầu hô lớn:
- Đại chưởng quỹ, quan nhân đã về.
Trên lầu truyền đến tiếng tùng tùng, Phạm Thiết Qua xuất hiện ở đầu cầu thang, dáng dấp giống như một quả bí đao, ông ngạc nhiên mừng rỡ hỏi:
- A Ninh, trở về khi nào thế?
- Vừa mới xuống thuyền, hành lý còn chưa biết để đâu.
- Mau lên đây ngồi, hành lý để vào sân sau.
Phạm Thiết Qua bảo một tên tiểu nhị đem hành lý đến sân sau, ngoắc tay về phía Phạm Ninh, Phạm Ninh đi lên lầu hai, lầu hai không có khách, Phạm Thiết Qua đang trưng bày mấy khối đá Điền Hoàng cực phẩm.
Bởi vì Phạm Thiết Qua đầu năm nay mới trở về quê hương tế tổ, chia tay Phạm Ninh được hai ba tháng, cho nên không có loại kích động như mấy năm không gặp, ông vừa bận rộn làm viện, vừa thuận miệng hỏi:
- Một mình cháu trở về sao?
- Cháu trở về trước, mẹ cùng mấy người Chu Bội ngồi thuyền đến sau.
Phạm Ninh tiện tay nhặt lên một khối đông thạch Điền Hoàng to như trứng ngỗng, toàn thân vàng óng nhẵn mịn, giống như mật ong đọng lại, làm người ta vô cùng yêu thích, bởi vì triều đình từ ba năm trước bắt đầu chuẩn bị giữ lại một vùng mỏ đá Điền Hoàng tư nhân, khiến cho đá tinh phẩm trong tay bọn họ tăng lên rất nhiều, cửa tiệm bắt đầu thay đổi sách lược buôn bán, bắt đầu bán ra Điền Hoàng thượng phẩm và cực phẩm.
- Bây giờ đông thạch Điền Hoàng giá bao nhiêu? - Phạm Ninh cười hỏi.
- Khối trên tay cháu giá ba ngàn lượng bạc, đã được người khác đặt trước.
Phạm Thiết Qua liếc Điền Hoàng trong tay hắn nói.
- Vậy Điền Hoàng bình thường thì sao?
- Giá đá Điền Hoàng bình thường không đổi, một lượng Điền Hoàng mười lượng bạc, Điền Hoàng thượng phẩm là một lượng Điền Hoàng mười lượng vàng, giống như Điền Hoàng cực phẩm trong tay cháu thì mỗi viên một giá, cụ thể bàn bạc.
Cuối cùng Phạm Thiết Qua đem mấy khối Điền Hoàng mang lên giá đồ cổ, phủi tay cười nói:
- Ngồi xuống uống ly trà.
Một tên tiểu nhị dâng trà lên, Phạm Ninh nâng chén trà lên, dạo bước tới bên cửa sổ, sân lớn phía sau cũng là quán kỳ thạch mua lại, hắn phát hiện sân hình như lớn hơn.
- Nhị thúc lại mua đất rồi.
- Năm ngoái có ba gia đình bán nhà, phía sau chúng ta bây giờ đã mở rộng đến mười mẫu, ta định sửa chỗ này thành một kho hàng đá xanh (thanh thạch), mấy ngày nữa bắt đầu khởi công.
- Vậy tốn ít nhất hai ba chục ngàn xâu tiền.
- Cháu đúng thật là ngây thơ.
Phạm Thiết Qua cười nhạo Phạm Ninh không biết gì.
- Cháu cho đây là phủ nhà giàu có dọc phố sao, nhà lụp xụp trong nội thành có nhiều đi nữa cũng bán được hơn mười ngàn xâu thì không phải là mọi người đều giàu rồi sao, ta nói cho cháu biết, cả mảnh đất phía sau cộng lại cũng không đắt bằng một cửa hàng mặt tiền, giá đất quý hay không, mấu chốt là gần đường hay không gần đường, lại không thành mảnh, đó chỉ bằng giá với nơi hẻo lánh, giá một mẫu đất nhiều nhất năm trăm xâu tiền.
Phạm Ninh cảm giác có phần không ổn, ban đầu hắn mua cho Âu Dương Thiến tòa nhà nhỏ kia hình như bị lừa rồi, chẳng trách Chu Bội luôn cười nhạo hắn mua đắt, người môi giới và người bán đáng chết khẳng định đã thông đồng.
Phạm Ninh trong lòng thầm hận, Phạm Thiết Qua cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, cười híp mắt nói:
- Nếu như cháu cảm thấy mua nhà trong ngõ hẻm đắt, ta dạy cháu một cách, cháu mua lại đất đai ven đường, góp thành năm mẫu, xây một tòa nhà năm mẫu, qua mười năm hai mươi năm, giá cả sẽ không rẻ, bây giờ đầu tư ổn thỏa nhất chính là mua nhà, nhất là nhà năm mẫu trở lên, để sau hai mươi năm, vậy ít nhất là lời mười lần.
Phạm Ninh âm thầm bội phục tầm nhìn của nhị thúc, mấy chục năm sau, giá nhà Đông Kinh đắt dọa người, một tòa nhà mười mẫu bên ngoài thành ít nhất phải ba trăm ngàn xâu, nội thành càng quý, còn không chắc đã mua được, mặc dù giá đắt suốt ngày, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có rất nhiều người cam tâm tình nguyện bỏ tiền mua, đây chính là sức hấp dẫn của kinh thành, nhà giàu thiên hạ đều hi vọng mua được một chút sản nghiệp ở bên cạnh trung tâm quyền lực.
Phạm Thiết Qua lại giảo hoạt cười nói:
- Đoán chừng cháu cũng không có thời gian, nếu không ta đến giúp cháu giải quyết.
Phạm Ninh mừng rỡ, vội vàng khom người hành lễ nói:
- Đa tạ nhị thúc.
Phạm Thiết Qua phất tay một cái.
- Chút chuyện nhỏ này, chỉ là tiện tay thôi! Cám ơn cái gì, ngược lại có chuyện nhức đầu cần cháu ra mặt giải quyết.
- Chuyện gì? - Phạm Ninh nhấp một hớp trà hỏi.
Nụ cười trên mặt Phạm Thiết Qua biến mất, dần dần trở nên u ám đáng sợ, hồi lâu ông thấp giọng nói:
- Ta mở tiệm ở đây cũng mười mấy năm, kẻ vô lại tới quấy rồi không ít, nhưng đều là náo loạn nhỏ.
- Nửa tháng trước có mấy tên vô lại đến, mở miệng đòi dùng ba ngàn xâu tiền hạ cửa tiệm của chúng ta, ta giận điên lên, lập tức sai tiểu nhị đi huyện nha báo án, Lý đô đầu rất nhanh dẫn mười mấy cung thủ đến, kết quả thấy mấy tên khốn nạn kia, hắn ta bị hù dọa sợ khom lưng cúi đầu, xoay người rời đi, lúc gần đi còn bỏ lại một câu nói, người này ta không trêu chọc được.
Phạm Ninh lại có hứng thú, đến tột cùng là người nào, ngay cả cửa tiệm của Chu gia cũng dám có ý đồ.
- Bọn họ biết phía sau quán kỳ thạch là ai không? - Phạm Ninh hỏi tới.
- Đương nhiên biết, tam lão gia thường xuyên đến đây, người ở trên con đường này đều biết kỳ thạch quán có Chu gia ở phía sau, nhưng người ta không thèm để ý, nói cho ta một tháng để thanh lý cửa hàng.
Phạm Ninh nhất thời hiểu được, thì ra không phải nhìn trúng đá, là nhìn trúng cửa tiệm này, ba cửa tiệm, vừa vặn một ngàn xâu tiền một gian, xem như rất tinh khôn.
- Bây giờ cháu lại rất có hứng thú biết lai lịch mấy tên vô lại này, tam thúc chắc cũng đã nghe ngóng được gì.
- Ta làm sao có thể không hỏi thăm, tên khốn cầm đầu là Tống Duyên Tự, là con út của tướng quốc Tống Tường, một người khác là cháu trai Tống Chi Trợ, còn có một người là con trai xu mật phó sứ Trương Khúc, tên là Trương Mạo, ba người này là nha nội nổi danh trong thành, so với vô lại thì còn vô lại hơn, bọn họ nhìn trúng ba gian cửa hàng mặt tiền cùng mảnh đất rộng phía sau, muốn cướp để mở một quán rượu lớn.
Hoá ra là con cháu Tống Tường, Phạm Ninh cười lạnh một tiếng, thật đúng là dạy mãi không được, trong lịch sử, Tống Tường cũng bởi vì gia giáo không nghiêm mà nhiều lần xảy ra chuyện, trong năm Khánh Lịch, cũng bởi vì con trai trưởng cấu kết thổ phỉ dẫn đến Tống Tường bị bãi chức tướng quốc, sau đó hình như bởi vì cháu trai phá phách đường phố, lần nữa bị giáng chức.
Tống Tường thật vất vả dưới sự giúp đỡ của Trương Nghiêu Tá đông sơn tái khởi, bình an làm tướng quốc mấy năm, con cháu hắn ta lại bắt đầu thói cũ tái phạm, lần này lại đổ xuống trên đầu mình.
Nhưng mà Phạm Ninh đã không phải tiến sĩ tân khoa lần đầu đảm nhiệm đốc học Thái Học nữa rồi, trải qua nhiều năm mài luyện cùng phụ thân cách tang (ý nói: không thể ở bên cha lúc mất) mà suy sụp, tâm trí hắn đã trưởng thành hơn nhiều, chỉ là nghĩ lại, hắn ý thức được chuyện sẽ không trùng hợp như vậy, con cháu Tống Tường làm sao lại vừa khéo nhìn trúng quán kỳ thạch chứ?