Lão tổ mẫu Dương thị của Phạm Ninh hiện nay ở cùng Phạm Thiết Ngưu, đừng thấy lão thái thái lưng đã còn thành chín mươi độ, tuổi đã hơn bảy mươi, nhưng tai không điếc, mắt không hoa, thân thể rất khỏe mạnh sống lâu, mỗi ngày phơi nắng, trồng ít rau, nuôi mấy con gà là niềm yêu thích lớn nhất của bà, người có duyên phận riêng, trong tất cả cháu dâu, lão thái thái thích nhất là A Nhã, cách mấy ngày A Nhã lại đến cùng bà nói chuyện tán dóc, phơi nắng.
Phạm Thiết Ngưu cười khổ.
- Mộ của ông nội cháu ở đây, ta đoán bà sẽ không đi, năm ấy khuyên bà dọn tới Mộc Đổ trấn, ta cùng cha cháu khuyên nửa tháng, bà mới miễn cưỡng đồng ý, bảo bà rời khỏi cố hương quá khó khăn, bỏ đi, ta khuyên cháu đừng làm khổ bà.
Trương Tam Nương cũng khuyên:
- Lão thái thái quen khí hậu đất đai nơi này, đi kinh thành sống bà nhất định không quen, để cho tam thúc và tứ thúc con chăm sóc bà đi.
Phạm Ninh suy nghĩ lại cũng không quá thực tế, chỉ đành phải gật đầu.
- Tứ thúc thường đến thăm lão thái thái sao?
- Trước kia đến không nhiều, nhưng từ năm ngoái cháu giao hai quán rượu ở Mộc Đổ trấn cho đệ ấy kinh doanh, đệ ấy cách năm ngày ba bận lại tới, tiện thể thăm lão thái thái.
Trương Tam Nương ở bên cạnh nói:
- A Ninh, để cho tam thúc con ngồi xuống nói chuyện đi.
Phạm Ninh mời Phạm Thiết Ngưu ngồi xuống, Trương Tam Nương lại sai nha hoàn dâng trà, Phạm Ninh cười nói:
- Chúng cháu trở về kinh, nhà ở đây làm phiền tam thúc trông nom, còn có kho hàng, chìa khóa kho hàng trở về cháu giao cho tam thúc.
- Đây là chuyện nhỏ, mọi người cứ yên tâm đi! Chuyện quê nhà ta sẽ xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Phạm Thiết Ngưu suy tính nói:
- Hôm nay ta tới là liên quan đến chuyện di nương của cháu, chiều hôm qua cha mẹ nàng tìm ta, nói chuyện nàng tái giá đã định, một tháng sau đón dâu, bảo ta nói chuyện với cháu.
Cha mẹ Thái Hương di nương ở trong tòa nhà Phạm Ninh mua sớm nhất, chỉ cho bọn họ mượn ở, một khi con gái bọn họ tái giá, ngôi nhà này phải lấy lại rồi.
Phạm Ninh gật đầu.
- Tái giá cháu có thể đồng ý, quan trọng là đứa trẻ phải ở lại, đệ ấy là máu mủ Phạm gia không thể để nàng mang đi.
Phạm Thiết Ngưu cười nói:
- Vấn đề này ta dĩ nhiên kiên trì, bọn họ cũng đồng ý, đứa trẻ có thể lưu lại, nhưng bọn họ muốn bồi thường.
Phạm Ninh quyết định rất nhanh nói:
- Cho nàng ba ngàn lượng bạc coi như đồ cưới, ngoài ra đất đai cha để lại cho nàng và nhà cũ tính ra thành một ngàn lượng bạc, tổng cộng bốn ngàn lượng bạc, một khi nàng tái giá thì không liên quan đến Phạm gia nữa.
- Vậy nên vấn đề không lớn, ngoài ra… Còn có một việc.- Trong lời nói của Phạm Thiết Ngưu trở nên ấp a ấp úng.
Trương Tam Nương bên cạnh cười nói:
- Đều là người mình, Thiết Ngưu có lời gì khó nói sao?
- Đại tẩu, ta khó mà mở miệng.
Phạm Ninh trong lòng khẽ động, cười hỏi:
- Chẳng lẽ là chuyện liên quan tới Minh Hiếu?
Phạm Thiết Ngưu thở dài nói:
- Hai người cũng biết con trai ta họ Lục, tương lai thừa kế sản nghiệp Lục gia, chính ta dưới gối chỉ có ba cô con gái, ta luôn muốn có một con trai Phạm gia, ban đầu đại ca cũng đã đồng ý để Minh Hiếu làm con thừa tự của ta, bởi vì mẹ đứa bé không chịu, cho nên chuyện này không thành, bây giờ mẹ đứa bé muốn tái giá, đứa trẻ không thể đưa đi, hai người xem có được không…
Phạm Thiết Ngưu sinh bốn đứa con, trừ con trai trưởng ra, ba người còn lại đều là con gái, cha Phạm Ninh Phạm Thiết Chu đồng ý cho con trai nhỏ Minh Hiếu cho ông nhận làm con thừa tự, nhưng tiểu thiếp Thái Hương kiên quyết không đáp ứng, nên nhận làm con thừa tự không thành, bây giờ Thái Hương muốn tái giá, khiến cho Phạm Thiết Ngưu lại thấy được hy vọng.
Phạm Ninh lại không thành vấn đề, đệ đệ này của hắn mới bốn tuổi, chỉ cần là con em Phạm gia, giao cho tam thúc nuôi nấng cũng giống nhau, mấu chốt là Thái Hương di nương tái giá, mẫu thân Trương Tam Nương chưa chắc có tinh thần và thể lực chăm sóc đứa bé này.
Không đợi Phạm Ninh mở miệng, Trương Tam Nương đã nói:
- Ta không có ý kiến, ta phải trông Chân nhi, không có nhiều tinh lực chăm sóc nó.
Ánh mắt Phạm Thiết Ngưu sáng lên, cõi lòng lập tức tràn đầy hy vọng nhìn Phạm Ninh, Phạm Ninh suy tính qua nói:
- Nếu cha đã bằng lòng rồi, vậy để đệ ấy qua kế thừa cho tam thúc, dù sao cũng không cần đổi tên đổi họ, ngoài ra, y quán, tiệm thuốc của phụ thân cùng nhà cũ ở trấn trên để lại cho đệ ấy, chờ sau khi đệ ấy lớn lên, ta tới sắp xếp tiền đồ cho đệ ấy.
Phạm Thiết Ngưu trong lòng mừng rỡ, kích động đến nhảy lên, vội vàng nói:
- Hai người yên tâm đi, bất kể là con trai ta hay con trai đại ca, nó đều là con cháu Phạm gia, hậu sự của đại ca vẫn như cũ mà thừa kế (ý nói bổn phận lo việc ma chay của Phạm Thiết Chu, Phạm Minh Hiếu vẫn phải làm).
Phạm Thiết Ngưu lại sắp xếp xong xuôi chuyện phía sau, đứng dậy cáo từ.
Phạm Ninh tiễn ông ra tận cửa, cười nói với tam thúc:
- A Mẫn ở kinh thành cháu và nhị thúc sẽ chăm sóc tốt, tam thúc không cần lo lắng.
- Tiểu tử kia ta không lo lắng đâu! Nếu không phải là đi học, sẽ để cho nó theo nhị ca buôn bán kỳ thạch.
- Trước vẫn nên an tâm đi học. Thật sự không học được mới tính chuyện khác sau.
- Được rồi! Vậy thì chúc cháu ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió.
Phạm Ninh cười gật đầu, đưa mắt nhìn tam thúc đi khuất.
Vào một buổi sáng mưa phùn lất phất, một chiếc thuyền khách năm trăm thạch lái vào kinh thành, rời xa hai năm rưỡi, Phạm Ninh một lần nữa trở lại kinh thành.
Kinh thành so với hai năm trước hầu như không có gì thay đổi, ngay đến mấy tên thuế lại (Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến) bên cạnh cửa sông cũng vẫn khuôn mặt đó, qua cửa sông, cửa tiệm đầu tiên gọi là quán mì Trương Giác Nhi, cờ hiệu vừa đỏ vừa vàng, nghe được tiếng gầm.
- Hán tử, lão nương đã gọi ba lần rồi, tai ngươi điếc có phải không? Thêm ba bát mì nước nữa.
Tiếng gào của một người đàn bà giết gà vẫn giống như hai năm trước, quanh quẩn bên tai Phạm Ninh.
Tất cả đều rất quen thuộc, giống như hắn rời kinh thành mới ngày hôm qua.
Thuyền của Phạm Ninh chậm rãi cập bến trên bến tàu sông Biện phía bắc Đại Tướng Quốc Tự, Phạm Ninh xuống thuyền, cảm tạ thuyền phu, dẫn theo hai tên gia đinh gánh lễ vật cùng trà đồng Tiểu Văn đi về phía Kỳ Thạch quán.
So với ba năm trước mặt tiền của quán Kỳ Thạch đã lớn hơn, cửa hàng sách bên cạnh cũng được Phạm Thiết Qua mua lại năm ngoái, khiến cho mặt tiền quán Kỳ Thạch rộng thành ba cửa tiệm, nối liền thành một nhưng lại độc lập riêng biệt, trung gian là quán Đông Thạch chuyên bán đá Điền Hoàng và đông thạch Thọ Sơn, bên trái là quán đá Thái Hồ, chuyên bán đá Thái Hồ và đá Linh Bích, bên phải cũng chính là cửa hàng mới mở gọi là Ngọc Thạch quán, bán ngọc Hòa Điền, ngọc Nam Dương, thạch anh và các loại đá quý.
Chính giữa là một tòa cổng chào thật to, khiến cho cửa tiệm hiện ra đặc biệt nguy nga lộng lẫy, ở giao lộ phía nam có thể nhìn thấy, Phạm Thiết Qua kinh doanh rất tốt, dùng mười năm, phát triển cửa tiệm thành lớn nhất kinh thành, cũng là kỳ thạch quán nổi danh nhất.