- Thật sự có chuyện này?
Phạm Ninh lạnh lùng nói:
- Đương nhiên chính xác trăm phần trăm, bây giờ ta chỉ sợ bọn họ không đến nữa mà thôi.
Hàn Kỳ dĩ nhiên cũng là trọng thần đa mưu túc trí, ông ta trầm tư chốc lát nói:
- Như vậy đi! Ngươi không cần vội vàng phục chức, trước tiên núp trong bóng tối vạch kế hoạch, đối phó Trương Nghiêu Tá, dựa hết vào thủ đoạn chính diện vẫn không được, thì dùng một số thủ đoạn đặc biệt.
- Hàn tướng công...
Phạm Ninh mới vừa mở miệng, Hàn Kỳ liền khoát tay.
- Bây giờ không phải là tại triều đình, là thời gian cá nhân của ta, cháu gọi ta là bá phụ, ta sẽ để cho đường tổ phụ của cháu được hời một chút.
Hàn Kỳ là bạn thân của Phạm Trọng Yêm, dựa theo bối phận ông ta quả thật là cấp bậc ông của Phạm Ninh, nhưng ông ta cam nguyện tự hạ thân phận, một mặt là tôn trọng Phạm Trọng Yêm, suy cho cùng người mất rồi sẽ trở nên lớn lao, ở một phương diện khác Hàn Kỳ cũng là muốn đề cao địa vị của Phạm Ninh, bằng không Phạm Ninh ở trước mặt ai đều là lớp cháu chắt, sẽ không đứng dậy được.
Bây giờ ngay cả Hàn Kỳ cũng gọi Phạm Ninh là hiền chất, còn có ai dám leo lên đầu Hàn Kỳ? Dĩ nhiên, Chu gia ngoại lệ, đó là bối phận chân chính.
Trong lòng Phạm Ninh cảm kích, gật đầu nói:
- Cháu là muốn đề nghị Hàn thế bá lần nữa phát động một số lực lượng nguyên lão, giống như Bàng Tịch, Tào gia, Cao gia, … vân vân, nếu như bọn họ cũng phản đối vội vàng lập người thừa kế, vậy càng nắm bắt phần thắng lớn hơn.
Hàn Kỳ ha hả cười một tiếng.
- Lão Bàng bên kia ta đã qua, còn Tào gia, ta không lo lắng, thật ra bọn họ so với chúng ta còn gấp hơn, bọn họ đã và đang thương lượng đối sách rồi, nhưng ta không thể cùng bọn họ liên thủ, sẽ phạm vào điều kiêng kị, cháu hẳn biết điểm này.
Phạm Ninh gật đầu, hắn hoàn toàn hiểu, quân sự và chính trị phải tách rời, đây là nguyên tắc.
Hắn lại trầm giọng nói:
- Còn có Tiền gia.
Ánh mắt Hàn Kỳ trở nên thâm thúy, ông ta trầm tư hồi lâu nói:
- Cháu nhắc nhở rất kịp thời.
Rời khỏi phủ Hàn Kỳ, đã qua thời gian buổi trưa, Phạm Ninh đói đến bụng dán vào lưng, Hàn lão tướng công này, chỉ quan tâm quốc gia đại sự, nhưng chuyện nhỏ ăn cơm quan trọng nhất lại quên mất, không có cách nào, Phạm Ninh chỉ đành phải đi khắp nơi kiếm ăn.
May mắn sao, nghiêng đối diện hơn hai mươi mấy bước có một quán rượu Thanh Phong, quán rượu Thanh Phong cùng lầu trà Thanh Phong đều thuộc về quán rượu mắc tiền được thay đổi cho phù hợp với quần chúng nhân dân, nó thỏa mãn rất nhiều bình dân vừa giá cả lợi ích thực tế, vừa hy vọng trong lòng có chút cấp bậc, cho nên làm ăn hết sức thịnh vượng, ở kinh thành đã mở hơn mấy chục quán.
Nói thật, Phạm Ninh đã ăn chán quán rượu Thanh Phong, đầu kia của Phi Hồng Kiều là một quán rượu Thanh Phong nhà bọn họ phần lớn lúc không muốn vào bếp thì đều mua thức ăn từ bên đó, nhưng bây giờ đã qua buổi trưa, phần lớn quán rượu đều hết bữa trưa, hắn thật không còn nào khác.
Phạm Ninh chỉ đành phải đi vào quán rượu Thanh Phong, quán rượu Thanh Phong có đặc điểm là không có người hầu rượu ở cửa kiếm khách, sau khi khách ăn vào cửa ngồi xuống, tự nhiên sẽ có người hầu rượu tới chào.
Bên trong phòng lớn lầu một chỉ có mấy bàn khách, phần lớn bàn đều trống không, Phạm Ninh lại không dừng bước, trực tiếp đi lên lầu hai, hắn không thích ăn cơm trên bàn lớn, vẫn quen ngồi một mình, rót rượu, chưởng quỹ cách đó không xa thấy hắn muốn lên lầu hai thì mấp máy môi không nói câu nó, mặc ý Phạm Ninh đi lên lầu.
Lầu hai không có khách, mấy tên hầu rượu đang quét dọn thức ăn dư thừa trên đất, Phạm Ninh ngồi xuống ở trước một bàn nhỏ sát cửa sổ, lúc này, một tên tửu bảo tiến lên khom người cười theo nói:
- Thật xin lỗi khách quan, lầu hai đang quét dọn, có thể xuống lầu một ăn cơm được không?
Phạm Ninh lạnh lùng nhìn hắn ta hỏi:
- Quán rượu đóng cửa sao?
- Cái này... không phải?
- Không đóng cửa, tại sao phải quét dọn quán rượu, còn phải đuổi khách, đi gọi chưởng quỹ của các ngươi tới đây.
Mấy tên tửu bảo bị dọa sợ, tội danh xua đuổi khách bọn họ gánh không nổi, sẽ bị tiệm đuổi việc, bọn họ vội vàng chắp tay cầu xin.
- Chúng ta sai rồi, cầu xin khách quan đừng gọi chưởng quỹ.
Phạm Ninh lười để ý bọn họ, lại nói:
- Ta muốn gọi thức ăn.
- Dạ! Dạ! Dạ@ Khách quan muốn ăn cái gì, cứ việc nói.
Toàn bộ quán rượu Thanh Phong tự điển món ăn cơ bản giống nhau, thuận miệng gọi mấy món phù hợp khẩu vị, lại gọi thêm một bầu rượu ngon.
(Tự điển món ăn: hệ thống những phong cách đặc thù về lý luận, phương thức, phong vị về những kiểu chế biến thức ăn của các địa phương khác nhau)
Lúc này, một cánh cửa ở phía cuối mở ra, bên trong một người đi ra hô:
- Đem đến hai bầu rượu.
- Đến ngay.
Một tiểu nhị đáp lời, vội vàng đi xuống lầu.
Phạm Ninh thấy khách uống rượu đi vào, trừng mắt nhìn tiểu nhị.
- Sao ngươi không bảo bọn họ đi xuống lầu một, bắt nạt ta đi một mình sao?
Tiểu nhị bị hù doạ sợ run run, vội vàng giải thích:
- Bọn họ là khách bao cả quán, gian nhã thất của bọn họ đã bao năm ngày, mỗi ngày buổi sáng tới, buổi tối đi, ở chỗ này ăn tiệc cơ động (ai đến trước thì ăn trước), tình huống tương đối đặc biệt.
Phạm Ninh hơi ngẩn ra, nơi này cũng không phải khách sạn, bao phòng năm ngày ở đây làm gì?
- Bọn họ muốn bao mấy ngày? - Phạm Ninh lại hỏi.
- Cụ thể không rõ, hình như bao hơn ba mươi ngày hay hơn bốn mươi ngày, ta quên rồi, dù sao thì là gian phòng kia.
Hơn bốn mươi ngày?
Trong lòng Phạm Ninh khẽ động, hơn bốn mươi ngày không phải là thời gian làm xong lễ cúng Trương quý phi sao?
Phạm Ninh lập tức liên tưởng đến Trương quý phi, lại từ Trương quý phi nghĩ tới Hàn Kỳ, hắn nhìn qua gian nhã thất, dường như hiểu được gì đó.
- Đi đi! Mau mang rượu và thức ăn lên cho ta.
- Tiểu nhân lập tức đi, khách quan chờ một chút.
Tửu bảo đi xuống, Phạm Ninh làm bộ ngắm phong cảnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt của hắn bị một cây đại thụ chặn lại, không nhìn thấy tình hình đường phố đối diện, hắn lại nhìn sang gian nhã thất kia, ngoài cửa sổ của nhã thất đúng lúc không có cây, là một khoảng trống, có thể thấy rõ tình hình đường phố đối diện, mà đường phố đối diện là tường rào cùng cửa của phủ Hàn Kỳ.
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng, theo dõi cũng hay lắm!
Dĩ nhiên, Tống triều ít nhiều gì vẫn có vài điểm quan trọng, mặc kệ triều đình nội đấu thế nào, cũng sẽ không dùng thủ đoạn ám sát tiêu diệt xác thịt, cũng sẽ không nhằm vào người nhà, cái ranh giới cuối cùng này mà đụng phải, ai có thể bảo đảm người kế tiếp không phải mình, hơn nữa Thiên tử cũng sẽ không dễ dàng tha thứ loại hành động này.
Nhưng không vượt qua cái ranh giới cuối cùng này thì bất kể chuyện đê tiện gì cũng làm được, vu oan hãm hại, bôi đen bêu xấu gì đó đều không kỳ lạ, đến mức giám thị đối thủ, lại là bình thường như cơm bữa, Hàn Kỳ hiển nhiên chính là bị người của Trương Nghiêu Tá giám thị, muốn theo dõi những đại thần gần đây cùng Hàn Kỳ lui tới mật thiết.