Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 662 - Chương 659

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 659
 

Trong lòng Chu An chịu đựng nỗi chán ghét cực điểm, dẫn Mã Ngư Nhi đi tới trong một hẻm nhỏ, trực tiếp đi tới cuối đường, y gõ một tiếng lên cửa, cửa mở ra, một tên đàn ông trẻ tuổi nhìn y, nghiêng người để cho bọn họ đi vào.

Người đàn ông này trên người sát cơ mạnh mẽ, khiến trong lòng Mã Ngư Nhi sợ hãi, hắn ta lui về phía sau một bước, xoay người muốn chạy, chỉ cảm thấy cổ áo phía sau căng ra, hắn ta bị người khác xách lên, không kịp đợi hắn ta phản ứng, chỉ cảm thấy người không chạm đất, ngay sau đó nặng nề ngã xuống đất.

Mã Ngư Nhi bị ngã đầu óc quay cuồng, hồi lâu ngẩng đầu lên, mới phát hiện bốn năm người đàn ông vạm vỡ vây quanh mình, một tên hung thần ác sát, từ trên cao trợn mắt nhìn xuống mình, cái chân to giẫm ở ngực mình, đáy quần hắn ta nóng lên, không ngờ sợ đái ra quần.

Lúc này từ trong nhà một người đàn ông vạm vỡ đi ra, cười nói:

- Tiếp khách thế nào vậy hả? Chủ nhân đã thông báo, phải lễ độ một chút.

Người đàn ông vạm vỡ ngoài miệng vừa nói lễ độ, nhưng y nắm vạt áo trước của Mã Ngư Nhi lên, giống như kéo con chó kéo hắn ta vào một gian phòng.

- Khải bẩm chủ nhân, hắn ta đã tới.

Mã Ngư Nhi nằm trên đất, một lúc lâu mới kịp phản ứng, hắn ta mắc lừa rồi, cẩu tặc Chu An này, dám hãm hại mình.

Hắn ta từ từ bò dậy, chỉ thấy ngồi trên ghế là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, đang lạnh lùng nhìn mình, bốn người đàn ông vạm vỡ hung thần ác sát đứng hai bên trái phải, từng ánh mắt lạnh lùng, làm người ta không lạnh mà run.

Lúc này, Mã Ngư Nhi đột nhiên bị vật trên bàn bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi hấp dẫn, đó là một đống vàng sáng rực.

- Ngươi đứng lên nói chuyện.- Người đàn ông phía trên lạnh lùng nói.

Mã Ngư Nhi bò dậy, chỉ cảm thấy đáy quần trong lạnh như băng, làm hắn ta vô cùng xấu hổ, trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ, không biết mình phải đối mặt với cái gì, nhưng hắn ta mơ hồ có cảm giác, hôm nay mình gặp phải chưa chắc là chuyện xấu, trên bàn có một đống vàng chiếu lấp lánh đang chờ hắn ta cơ mà?

Người tuổi trẻ ngồi phía trên chính là Phạm Ninh, những người đàn ông vạm vỡ xung quanh là hai mươi tên tử sĩ thân tín Chu Nguyên Phong cho hắn.

Phạm Ninh chỉ vàng bên người, cười híp mắt hỏi:

- Muốn không?

Mã Ngư Nhi nuốt nước miếng ừng ực, dán mắt vào vàng, gật đầu mạnh.

- Muốn.

Hắn ta đương nhiên muốn, hắn ta nhớ rõ, lão già cho mẹ một thỏi năm lượng vàng, mẹ hắn ta liền để cho lão già mang hắn ta đi, ngay hôm đó tất cả của hắn ta đều bị lão già đoạt lấy, cõi lòng tan nát đau đớn đến nay còn khắc rõ trong lòng hắn ta, đó là giá năm lượng vàng, mà bây giờ là năm trăm lượng đặt ở trước mặt hắn ta.

Phạm Ninh lại nhàn nhạt nói:

- Năm trăm lượng vàng này có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta làm việc, làm việc tốt, năm trăm lượng vàng đều là của ngươi.

Mã Ngư Nhi vô cùng lanh lợi, hắn ta lập tức biết đối phương muốn hắn ta làm cái gì, hắn ta yên lặng giây lát hỏi:

- Sau khi xong việc liệu các ngươi có diệt khẩu ta không?

Mã Ngư Nhi này rất thông minh, Phạm Ninh lắc đầu nói:

- Quy củ chính là quy củ, chỉ cần ngươi thay ta làm xong việc, nhận lấy phần ngươi xứng đáng, sau đó rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không lộ mặt nữa.

- Được! Ta đồng ý với ngươi, Chu Nguyên Tuấn đó đáng chết từ lâu rồi.

Phạm Ninh lắc đầu.

- Ta không phải sai ngươi giết lão ta.

Mã Ngư Nhi ngẩn ra.

- Không phải giết lão ta?

- Không phải!

Phạm Ninh ngoắc ngoắc tay về phía hắn ta, ý bảo hắn ta tiến lên, thấp giọng nói nhỏ bên tai hắn ta:

- Ngươi giúp ta quan sát tất cả hành động của lão ta, ta muốn biết lão ta liên lạc với ai, muốn làm chuyện gì, ngươi cứ để ý nói cho Chu An, hiểu chưa?

Nói xong, Phạm Ninh đem hai thỏi vàng mỗi thỏi nặng năm mươi lượng đặt trên tay hắn ta.

- Đây là một trăm lượng vàng tiền đặt cọc, sau khi hoàn thành việc, bốn trăm lượng còn lại tất cả đều cho ngươi.

Mã Ngư Nhi nhìn vàng nặng trĩu trong tay, ánh mắt cũng sáng lên, giống như đang nằm mơ, một lúc lâu hắn ta mới chậm rãi gật đầu.

- Ta hiểu rồi!

Trong đêm, Trương Nghiêu Tá ngồi ở trước bàn sách xem xét bức tranh trên tay, bức tranh vẽ một tấm bia, trên tấm bia chỉ có khắc bốn chữ, 'Lang Gia đương lập'.

Chu Nguyên Tuấn đứng nghiêm cẩn bên cạnh bàn, lão ta tuy rằng không phải xuất thân thi cử chính quy, nhưng ông ta dù sao cũng đang làm quan lớn, ngẫm một lúc lâu, ông ta vẫn không kìm nổi, nhỏ giọng nói:

- Trương công, hơi không ổn đâu!

Trương Nghiêu Tá mặt trầm xuống:

- Chỗ nào không ổn!

Chu Nguyên Tuấn giật mình, vẫn ăn ngay nói thật,

- Ti chức cảm thấy, bốn chữ này ý tứ hơi quá rõ ràng, nếu như có thể hàm súc một chút...

- Hàm súc cái rắm!

Trương Nghiêu Tá hung hăng trừng mắt nhìn ông ta mắng:

- Năm trước ngươi nghĩ kế là thư gấm trong bụng cá ở Lai Châu, còn muốn viết cái gì lập tân vương, ra cái chủ ý con mẹ nó bảy tám phần cong, cuối cùng thì sao? Ngươi hàm súc kết quả ở nơi nào? Cái chủ ý thối giống nhau, một trận gió cũng không có, hôm nay ta sẽ nói rõ ra một chút, khiến người kinh thành đều biết rằng, đây là ý trời muốn Lang Gia Vương làm người kế thừa, đây là thiên ý, ai dám đối kháng với thiên ý!

Nhìn Trương Nghiêu Tá càng nói mặt càng bừng bừng khí thế, trong lòng Chu Nguyên Tuấn càng thêm kinh hồn táng đảm.

Trương Nghiêu Tá vỗ vỗ mạnh bờ vai của ông ta:

- Chuyện này ta giao cho ngươi, nhanh nhất ngày mai, chậm nhất năm ngày, ta nhất định phải nhìn thấy thành quả!

***

Chu Nguyên Tuấn vội vàng trở về phủ, vừa vào trong thư phòng ông ta liền kêu Mã Ngư Nhi:

- Đi, gọi Chu Hưng đến cho ta!

Mã Ngư Nhi vội vàng chạy ra ngoài, Chu Nguyên Tuấn nhìn bốn chữ trên giấy, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt, "Lang Gia đương lập" khiến y nghĩ tới "Hoàng thiên đương lập", đây là thụy triệu mà? Thế này là tạo phản rồi!

Đương nhiên, Chu Nguyên Tuấn cũng biết nói tạo phản thì có vẻ hơi quá, nhưng bốn chữ này rất trực tiếp, không có chút đường sống nào, làm cho người ta có cảm giác tựa như dùng đao đặt trên cổ, cảm giác áp lực quá lớn, Trương Nghiêu Tá có lẽ chịu đựng nổi, nhưng bản thân ông ta chịu nổi sao? Sao Trương Nghiêu Tá nghĩ cho ông ta chứ.

Chu Nguyên Tuấn cảm thán thở dài, trong lòng lại sinh ra một tia oán hận, vì sao Trương Nghiêu Tá đều giao cho ông ta làm mấy loại chuyện kinh hãi thế, lão ta không thể giao cho người khác sao?

Oán hận thì oán hận, tự trong lòng Chu Nguyên Tuấn cũng hiểu được, ông ta chỉ là viên quan nhàn rỗi, trong tay không có thực quyền, ngoại trừ thay Trương Nghiêu Tá làm mấy việc đen tối để lấy lòng lão, bản thân ông ta còn có cái gì có giá trị đây?

Lúc này, ngoài cửa truyền đếngiọng của thứ tôn Chu Hưng:

- Tổ phụ tìm cháu sao?

- Đi vào nói chuyện!

Một lát, một nam tử tuổi tầm hai mươi bảy hai mươi tám từ cửa đi vào, đó là thứ tôn của Chu Nguyên Tuấn.

Chu Nguyên Tuấn có ba con trai, mười một tôn tử, trưởng tôn Chu Hiên Trường sau khi học Thái Học xong về, được phân làm trợ giáo ở châu học Lư Châu, đây cũng là đường ra của đại bộ phận học sinh Thái Học, thứ bậc thấp một bậc so với giáo học trong trường.

Bình Luận (0)
Comment