Nhưng Chu Nguyên Tuấn lại tán thưởng nhất cũng chính là thứ tôn Chu Hưng, Chu Hưng cực kỳ khôn khéo lại có khả năng, bất kể mình có điều gì giao phó, y đều có thể làm một cách thỏa đáng, không để xảy ra một chút trở ngại, bao gồm vụ gấm thư trong bụng cá năm trước, y cũng xử lý vô cùng hoàn hảo, tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng trách nhiệm cũng không phải do Chu Hưng.
- Cháu tham kiến tổ phụ! - Chu Hưng quỳ xuống hành đại lễ tham bái.
Chu Nguyên Tuấn liền khoát tay:
- Đứng lên đi!
Chu Hưng đứng dậy khom tay đứng thẳng, Chu Nguyên Tuấn nhìn nhìn y, sau một lúc lâu hỏi:
- Hai tên nha nội Tống gia thế nào rồi?
- Hôm nay cháu còn cùng bọn họ uống rượu, bọn họ nói..... Nói nếu còn phải đợi nửa tháng, bọn họ đợi không được.
- Đợi một tháng là chính bọn nó nói ra, vì sao lại muốn đổi ý?
Chu Hưng cân nhắc một chút nói:
- Hẳn là Chu lầu cháy, khiến cho bọn họ nhìn thấy cơ hội, muốn rèn sắt ngay khi còn nóng thu lấy kỳ thạch quán vào tay.
Nhi tử và tôn tử của Tống Tường muốn chiếm lấy kỳ thạch quán, chính là mưu kế Chu Nguyên Tuấn bày ra, nhưng người ông ta muốn nhắm đến không phải là Chu Nguyên Phong, mà là cháu trai của ông ta Chu Hiếu Vân, Trương Nghiêu Tá vài lần mời Chu Hiếu Vân ăn cơm, Chu Hiếu Vân đều mượn cớ từ chối, khiến Chu Nguyên Tuấn bị kẹp ở giữa đến khó chịu.
Một khi ép Phạm Thiết Qua, y nhất định sẽ đi tìm Chu Hiếu Vân nhờ hỗ trợ, nể mặt con rể, Chu Hiếu Vân không thể không đáp ứng, cố tình là quan hệ giữa Chu Hiếu Vân và Tống Tường lại không tốt, Chu Hiếu Vân không có khả năng trực tiếp đi tìm Tống Tường, nếu muốn giải quyết chuyện này, Chu Hiếu Vân chỉ có thể đi cầu Trương Nghiêu Tá.
Thuận tiện cũng hoàn thành việc Trương Nghiêu Tá giao phó, cũng hung hăng đánh vào mặt mũi của Chu Nguyên Phong, vừa khéo một công đôi việc.
Tuy nhiên lúc này Chu Nguyên Tuấn lại có chút bực tức trong lòng, việc thụy triệu này khiến ông ta đương sứt đầu mẻ trán, Trương Nghiêu Tá nhiều nhất chỉ cho ông ta thời gian năm ngày, ông ta nào có tâm tư lại đi quản chuyện kỳ thạch quán nữa.
Ông ta phất tay:
- Bọn họ muốn làm luôn thì kệ bọn họ đi! Chuyện này tùy bọn họ, không cần hỏi ta nữa.
- Việc này cháu còn cần phải tham dự không?
- Cháu chuyển lời của ta cho bọn họ biết là được, cháu cũng không cần phải tham dự nữa, ta có chuyện quan trọng hơn, khẩn cấp giao cho cháu đi làm.
- Cháu tuân lệnh!
Nhưng Chu Hưng không đi ngay, y biết rằng tổ phụ còn có nhiệm vụ mới giao cho mình.
Chu Nguyên Tuấn liền đưa tờ giấy kia cho y:
- Những lời này cháu xem thế nào?
Chu Hưng nhìn thoáng qua, mặt ngay lập tức nhăn lại:
- Tổ phụ, việc này sợ là không ổn đâu!
Chu Nguyên Tuấn căm tức đầy mình nói:
- Đây là Trương Nghiêu Tá định ra, ta nói không ổn cũng vô dụng.
Chu Hưng không dám lên tiếng nữa, Chu Nguyên Tuấn lại nói tiếp:
- Lần này là tấm bia đá, phải làm nó trông cũ cũ, cảm giác phải giống chôn hai mươi năm trở lên, trong vòng 3 ngày nhất định phải làm xong, cháu quen biết ai làm được?
- Cháu có quen biết cửa hiệu khắc đá Giang Ký bên cạnh cổng Tân Trịnh.
- Vậy thì tìm nhà y, nhớ rõ bắt y phải giữ bí mật!
Chu Hưng dạ một tiếng, mang theo giấy vội vàng đi luôn.
Chu Nguyên Tuấn càng thêm tâm phiền ý loạn, ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Mã Ngư Nhi ngồi ở trong góc, Mã Ngư Nhi bình thường đều ngồi ở góc của thư phòng, nếu có tình huống đặc biệt mới bắt nó ra ngoài.
Hôm nay trong lòng Chu Nguyên Tuấn không yên, không ngờ quên bảo y đi ra ngoài, trong lòng của lão giận dữ hằm hằm, hung ác nói:
- Lăn tới đây cho ta, nằm xuống!
Mã Ngư Nhi giống như con chó chậm rãi bò tới.
***
Cổng Tân Trịnh là cổng thành phía Tây, cũng là một đoạn phố cảnh từ bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ thiết kế ra, sau khi vào thành hai bên đều là cửa hiệu đông đúc, có đủ các loại nghề nghiệp, trong đó nhiều nhất là cửa hiệu làm khắc đá, trên cửa hiệu có treo lá cờ viết "Khắc đá Giang Ký".
Làm khắc đá thứ bậc tay nghề có phân cao thấp, kém nhất là khắc bia mộ, cao hơn một chút khắc văn bia, cấp bậc cao hơn nữa thì điêu khắc các loại tác phẩm nghệ thuật giống bức tường ở quý phủ của Phạm Ninh, mà cấp bậc thấp một chút chính là làm cầu đá, giếng đá các loại...
Cửa hiệu khắc đá Giang Ký chủ yếu dựa vào khắc văn bia và mộ bia mà nổi danh, mở cửa tiệm mười mấy năm, kinh doanh cũng không tệ.
Giữa trưa, trên đường cái cổng Tân Trịnh người đến người đi, phá lệ náo nhiệt, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước hiệu Khắc đá Giang Ký, chủ tiệm Giang Võ ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía sau xe ngựa hai gã đại hán vạm vỡ cưỡi ngựa theo sau, một người trong đó xoay người xuống ngựa, tiến lên kéo cửa xe ra.
Từ trong xe ngựa một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn đi ra, y ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, đầu đội mũ sa, mặc một bộ áo dài màu trắng, đeo thắt lưng thuộc da, tay cầm một cái quạt xếp, bộ dạng y không phải quá tuấn mỹ, nhưng sóng mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén, làm cho người ta có một loại cảm giác mạnh mẽ áp tới, Giang Võ lập tức ý thức được, đây là một kẻ có địa vị.
Giang Võ vội vàng đi ra ngoài đón, người ta chính là đến tiệm nhỏ nhà mình đó!
- Xin hỏi khách quan, tiểu nhân có thể giúp gì cho ngài đây?
Người tới chính là Phạm Ninh, hắn còn nhớ rõ nhà này cùng người chủ tiệm giống hệt dáng người Võ Đại Lang, chính hắn khi thi đậu khoa cử, cưỡi ngựa dạo phố, hắn còn nhớ rõ ông chủ tiệm này đứng ở trên quầy phất tay hô to về phía hắn, lúc hắn nhậm chức ở trường Thái học, ông chủ tiệm còn biết hắn, nhưng hiện tại, y đã hoàn toàn không nhận ra hắn.
Kỳ thật không riêng gì y, đại bộ phận mọi người ở kinh thành đều đã quên lãng hắn, năm tháng giống như lưỡi dao, không chỉ thay đổi con người, cũng cắt đi những phần ký ức.
Phạm Ninh thản nhiên cười nói:
- Giang Đông chủ còn nhớ ta không?
Giang Võ ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Ngài là... Phạm tri châu!
Phạm Ninh ha hả cười:
- Không thể tưởng được Giang đông chủ còn nhớ ta!
- Làm sao có thể quên đây! Chỉ có điều thời gian quá dài, trí nhớ hơi mơ hồ, mời ngài vào trong!
Giang Võ nhiệt tình mời Phạm Ninh vào bên trong, lại bảo thê tử pha trà, Phạm Ninh xua tay:
- Không cần làm phiền phức như vậy, chỉ có chút chuyện nhỏ muốn mời Giang đông chủ hỗ trợ.
- Phạm tri châu mời nói, chỉ cần tiểu nhân có thể làm được, nhất định sẽ hết sức!
- Là như vậy, ta muốn tạo một gian địa cung ở hậu viện nhà ta, ta định dùng tảng đá lát, đại khái cần mười lăm ngàn khối đá, công việc này Giang đông chủ có hứng thú không?
Giang Võ âm thầm giật mình, vội vàng hỏi:
- Là tảng đá xanh to hay là đá xanh nhỏ?
- Đương nhiên là đá xanh to rồi!
Giang Võ hơi không kìm nén được kích động trong lòng, tảng đá xanh to ước tính chín mươi văn một khối, lợi nhuận một nửa, cuộc làm ăn này mà thành, mình sẽ kiếm được bảy trăm quan tiền.
Y liên tục gật đầu: