- Đương nhiên có thể, giá tiền là chín mươi văn một khối, tiểu nhân sẽ đưa đến quý phủ.
- Ta trả ngươi trăm văn một khối đi! Thanh toán 1500 lượng bạc."
Bạc trắng và tiền đồng trên thị trường là một lượng đổi 1100 văn, đối phương lại tăng thêm mười văn, tính ra cuộc làm ăn này mình thu lợi phải đạt ngàn quan rồi, trong hai năm mình cũng không kiếm được nhiều đến như vậy.
Y sung sướng không ngậm nổi miệng, Phạm Ninh lại còn nói ra một câu:
- Nhưng ta có chuyện muốn nghe một chút.
- Chuyện gì vậy ạ?
Phạm Ninh cười cười nói:
- Ngày hôm qua Chu Hưng đã tới tìm ngươi!
Mặt Giang Võ bỗng trắng bệch, bốn chữ kia khiến y một đêm không ngủ, hôm nay Phạm Ninh đã tới rồi, y bỗng nhiên hiểu ra, Phạm Ninh rõ ràng chính là vì bốn chữ kia mà đến.
- Tiểu nhân... Tiểu nhân...
Môi Giang Võ run rẩy, nói không ra lời, Phạm Ninh lại khoát tay:
- Ta sẽ không để cho ngươi khó xử, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, lúc nào Chu Hưng tới lấy hàng, chuyện còn lại không liên quan gì đến ngươi, sau đó vụ mua bán đá xanh kia cứ giao cho ngươi.
Giang Võ do dự thật lâu sau, cuối cùng thấp giọng nói:
- Canh năm ngày kia!
Trong ánh mắt của Phạm Ninh lộ ra ý lạnh.
Khi Phạm Ninh ăn cơm trưa xong quay trở lại phủ Chu Nguyên Phong, lại ngoài ý muốn phát hiện Nhị thúc Phạm Thiết Qua ngồi trên bậc thang ở cửa lớn, Chu Nguyên Phong mang vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở một bên.
- Hắn đã trở lại!
Phạm Thiết Qua tựa như chứa đạn trong người, thân mình mập mạp nhảy dựng lên, như một trận gió xông đến trước mặt Phạm Ninh, thẳng cổ quát:
- Ta chờ cháu cũng được một canh giờ rồi, đến cơm trưa cũng không có ăn!
Phạm Ninh hơi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Nhị thúc, hắn chợt nhớ tới Minh Nhân từng nói với hắn một câu, "Cha ta đời này, chuyện trọng yếu nhất chính là ăn cơm!"
Chuyện gì mà khiến Nhị thúc đến ăn cơm cũng chẳng quan tâm?
- Nhị thúc, thúc đừng vội, nói cho cháu biết trước chuyện gì xảy ra?
- Cháu xem cái này đi!
Phạm Thiết Qua lấy ra từ trong túi một hộp gỗ dài, mở ra ngay trước mắt Phạm Ninh, ánh mắt Phạm Ninh liền nghiêm trọng.
Trong hộp là một mũi tên, là Lang Nha tiễn dài hai thước ba tấc, đầu mũi tên còn lóe ra ánh sáng xanh sắc bén, ở bên cạnh Lang Nha tiễn còn có một tờ giấy, giấy bị mũi tên chọc qua tạo thành một cái lỗ, trên giấy máu chảy đầm đìa có dòng chữ viết:
"Hạn trong vòng 3 ngày phải bỏ nhà!"
Ý tứ của những lời này là, trong vòng 3 ngày chạy lấy người, để lại nhà ở, quả thực là một loại uy hiếp cực kỳ kiêu ngạo.
- Phong thư ghim mũi tên này là phát hiện ra khi nào?
Phạm Ninh bình tĩnh hỏi han.
- Ngay sáng hôm nay, từ bên ngoài phóng tới, thiếu chút nữa bắn phải một người trong đám tiểu nhị, đính ngay trên chân bàn.
Phạm Thiết Qua vừa tức vừa hận vừa vội nói:
- Là từ tường bao chùa Đại Tướng Quốc đối diện phóng tới đấy.
- Có báo quan chưa?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Lần trước báo quan đến rắm cũng không có, lần này báo quan còn có ích gì?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Không phải cháu nói đi huyện nha báo quan, mà là đến phủ Khai Phong báo án!
Phủ Khai Phong, tri huyện chính là Bao Chửng, ông ấy làm sao có thể mặc kệ chuyện này?
Phạm Thiết Qua vỗ đầu cái bốp:
- Ta.. ta sẽ đi ngay bây giờ!
Phạm Ninh kéo ông ta lại cười nói:
- Nhị thúc đừng nóng vội, ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta cùng đi!
***
Bao Chửng ngồi ở hậu đường, nghe Phạm Thiết Qua kể rõ, bây giờ chức quan của Bao Chửng là ở phủ Khai Phong, Phủ doãn Khai Phong là chức vụ cao nhất, bình thường là người hoàng tộc kiêm nhiệm, không có thực quyền, nghe thì tri phủ Khai Phong chỉ là một quan sai phái, nhưng trên thực tế là chủ quan cao nhất phủ Khai Phong.
Ở hậu thế có rất nhiều chuyện xưa kể về Bao Chửng, chính là phát sinh từ chức quan này, đảm nhiệm tri phủ Khai Phong, đối thủ của ông ấy không phải Bàng thái sư, mà là Trương Nghiêu Tá.
Chủ quan kinh thành không dễ làm, cũng rất dễ dàng đắc tội với người khác, hơn nữa đắc tội đến đều là quyền quý, cho nên bình thường đều làm không lâu dài, từ thời Hán Đường chính là như vậy.
Tuy nhiên Bao Chửng lại ngồi thật sự ổn, hơn nữa làm tới mức có sắc có vị, mấu chốt là thiên tử tín nhiệm ông ấy, tin tưởng ông ấy không có tư tâm, với lại ông ấy quả thật thiết diện vô tư có thể trấn trụ các loại kiêu ngạo trong kinh thành, cũng giảm bớt rất nhiều phiền não cho thiên tử.
Bao Chửng nghe xong Phạm Thiết Qua kể rõ, ông ta trầm tư trong chốc lát, lại hỏi Phạm Ninh:
- Cháu nghĩ thế nào?
Phạm Ninh mỉm cười:
- Câu này cháu có thể trả lời sao?
Bao Chửng cũng cười cười, nói với Phạm Thiết Qua:
- Lão Phạm, ta biết rằng ngươi bận rộn, ngươi đi về trước đi! Vụ án này ta nhận, trở về sẽ có người tới hỏi ngươi thêm, không cần lo lắng, thanh thản ổn định việc buôn bán là được.
Phạm Thiết Qua cảm ơn không dứt lời rồi đi về, Bao Chửng cười nói:
- Đi với ta uống chén trà!
Trong lòng Phạm Ninh hiểu rõ, đây là có lời không thể nói ở trong nha môn.
***
Bên cạnh Phủ Khai Phong là trà lâu Thanh Phong, nhưng người đông phức tạp, Bao Chửng ngồi trên xe ngựa của Phạm Ninh đi vào quán trà Tiểu Hồng La mặt bắc, đây cũng là một quán trà tinh phẩm, đặc sắc từ những thứ nhỏ nhất, một tòa hai tầng lầu, mười hai vị trà, ba gian nhã phòng, cách âm làm vô tinh tế, đương nhiên giá cả cũng không rẻ, ở trong này uống một lần, ít nhất là mười quan tiền.
Hai người vào một gian nhã phòng ở lầu hai, một trà cơ điểm trà hiến nghệ cho bọn hắn, uống được một tuần trà, một bình sắc trà ngon được mang vào.
Trà cơ liền lui xuống, đây là quy củ của quán trà, thời điểm khách nhân nói chuyện, trà cơ không thể ở đây.
- Hiện tại cháu nói đi! Vụ án này cháu muốn làm sao bây giờ?
Phạm Ninh trầm mặc chốc lát nói:
- Cứ để cho bọn chúng đốt!
Bao Chửng ngẩn ra, lập tức hiểu:
- Thuận thế bắt luôn Tống Tường?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Nếu có thể được thì bắt luôn cả Trương Khúc!
Bao Chửng trầm mặc, Bao Chửng ngay thẳng vô tư là không giả, nhưng cũng không có nghĩa là ông ấy không có lập trường chính trị, trái lại, lập trường chính trị của ông ấy rất mãnh liệt, nhưng phải là để giữ gìn dòng dõi chính thống, ở trong mắt Bao Chửng, Tào hoàng hậu mới là chính thống, cho nên lần này trong việc tranh giành hoàng tự, Bao Chửng dứt khoát ủng hộ Triệu Tông Thực.
Huống chi những gì Phạm Ninh đã làm tuyệt không phải là vì ích lợi của cá nhân hắn, mà là vì tiền đồ của Đại Tống, để Đại Tống không rơi vào tay bọn gian nịnh, Bao Chửng không có lý do gì không giúp hắn.
- Vì sao cháu cho rằng bọn họ sẽ phóng hỏa? Còn nữa, cháu có chắc chắn bọn họ sẽ có mặt ở hiện trường?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Trương Nghiêu Tá đã từng đốt Chu lầu của Chu Nguyên Phong, chính vì chuyện này bọn họ nhất thời muốn động thủ, khẳng định sẽ dựa theo trước đó mà làm, về phần bọn họ có ở hiện trường hay không, ta không thể xác định, nhưng bắt lấy kẻ phóng hỏa là có thể lôi bọn chúng ra.
- Vậy phía Nhị thúc cháu thì sao đây?
- Cháu sẽ thuyết phục y, sau rồi lại xây một cửa hàng hoành tráng hơn.