Không ngờ Phạm Thiết Qua còn cứng rắn hơn gã:
- Đừng có nằm mơ, tiệm này cho dù ta chết đi, cũng sẽ không bán cho ngươi!
- Được! Cứng đầu, vậy chúng ta cứ chờ xem, xem là đến tột cùng ngươi cứng rắn hay là ta cứng rắn!
Tống Chi Trợ vung tay lên:
- Chúng ta đi!
Năm tên gia đinh theo gã bước nhanh đi.
Chân Phạm Thiết Qua cũng bắt đầu run run đứng lên, đợi người đi hết rồi, ông giống như nổi điên đóng cửa hàng, xoay người chạy vào đại viện.
- Nương tử, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!
......
Đêm dần khuya, qua giờ Hợi, ngõ Thư Uyển trên cơ bản không có người đi đường, đúng lúc này, vài bóng đen xuất hiện tại bốn phía kỳ thạch quán, bọn chúng không tiếng động, ngồi xổm trong góc tối, không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, lại một người áo đen chạy tới, thấp giọng nói:
- Đã có mệnh lệnh, có thể động thủ!
Vài tên áo đen nhanh chóng chạy đến hướng kỳ thạch quán, bọn họ châm cây đuốc trong tay, ném từng cây đuốc vào cửa sổ lầu hai kỳ thạch quán.
Chỉ trong chốc lát bốn phía liền nổi lên ánh lửa, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, thế lửa nhanh chóng lan tràn, nhìn thế lửa so với đám cháy bình thường còn nhanh nhiều lắm, thế lửa cũng lớn hơn rất nhiều, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Phạm Thiết Qua rải ít nhất hơn mười mảnh gỗ hổ phách vụn ở trong hành lang từ trước, chính là đuốc cành thông, bén một chút, thế lửa có thể không lớn sao?
Vài tên vừa phóng hỏa trông thấy thế lửa bốc cháy lan tràn quá nhanh, ngoài dự liệu của bọn chúng, bèn quay đầu vội trốn, nhưng chỉ vừa chạy được vài chục bước, từ bên cạnh ngõ nhỏ một đám đông cung thủ quan phủ đồng loạt tiến lên, mấy tên áo đen trở tay không kịp, bị bắt ấn dí đến trên mặt đất.
Cung thủ quát to lên:
- Đi lấy nước! Đi lấy nước!
Cả con đường đều kinh động, mọi người đều chạy ra khỏi nhà, cầm theo thùng nước chậu gỗ đi cứu hỏa, thậm chí ngay cả quân tuần phố mặt nam chùa Đại Tướng Quốc cũng kinh động đến, mười mấy tên cứu hỏa chuyên nghiệp mang theo thùng lớn thùng nhỏ, vội chạy như bay đến, ngõ Thư Uyển náo loạn cả lên.
....
Ba tên nha nội nhà Tống Chi Trợ cũng tới, đây là chuyện gã làm ra, bất kể là nhằm hại đối phương, nhưng phòng ốc bị thiêu hủy cũng đau lòng, tuy vậy Tống Chi Trợ cũng thấy hưng phấn trong lòng, nhìn chằm chằm đám cháy như mèo nhìn thấy chuột vậy.
Tống Chi Trợ ở bên trong tháp Báo Ân ở chùa Đại Tướng Quốc nhìn đám cháy bốc lên, nơi này là chỗ cao nhất trong phạm vi mười dặm, có thể thấy rõ ràng kỳ thạch quán của Phạm Thiết Qua.
Đương nhiên, bởi vì là ban đêm, khó có thể nhìn thấy người, nhưng có thể thấy lửa cháy và khói đặc.
- A! Cháy lên đi.
Tống Chi Trợ lập tức hưng phấn lên, trừng to mắt nhìn chằm chằm lửa cháy hừng hực nơi xa, khói đặc màu xám đen bay thẳng đến chân trời, trong bóng đêm vẫn nhìn thấy rõ ràng.
- Nha nội, chúng ta đi thôi!
Tùy tùng của gã rất cảnh giác, nơi này cách đám cháy cũng quá gần, nếu chẳng may bị phát hiện, hậu quả trở nên nghiêm trọng.
- Đợi một chút, để cho ta nhìn thêm chốc lát.
Tùy tùng bất đắc dĩ, đành phải kiên nhẫn chờ đợi, sau một lúc lâu, Tống Chi Trợ bỗng nhiên cảm thấy lạ, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một cây gậy to bỗng nhiên hiện ra trước mắt gã, không đợi gã kịp phản ứng, một tiếng "Bốp" vang lên, trước mắt gã bỗng tối sầm, không nhìn thấy trời trăng gì nữa.
Gã chưa kịp nhìn, tùy tùng của gã đã ngã trên mặt đất trước một bước rồi.
Lúc này, trong tháp có người trầm giọng nói:
- Chủ nhân có lệnh, giao bọn họ cho Bao đại nhân.
.....
Tống Chi Trợ và năm kẻ phóng hỏa bị Bao Chửng bí mật nhốt lại, nhưng chuyện đêm nay cũng chưa chấm dứt, Bao Chửng dẫn theo hai mươi mấy cung thủ kiên nhẫn chờ đợi, còn một con mồi khác cần bọn họ ra tay.
Canh năm, bóng đêm còn rất dày đặc, trên đường cái không có một bóng người đi đường, phụ cận cổng Tân Trịnh đèn của cửa hiệu khắc đá Giang Ký bỗng nhiên sáng lên, lúc này, xa xa một chiếc xe bò đến đây, chậm rãi dừng ở cửa tiệm khắc đá.
Một người bước xuống xe bò, gõ cửa, cửa két kẹt một tiếng mở ra, lộ ra khuôn mặt căng thẳng và có chút sợ hãi của chủ tiệm họ Giang.
- Tấm bia đá xong chưa?
- Đã… xong rồi, mời nha nội.. Mời đi theo ta!
Chu Hưng vừa đi vào cửa, đã thấy cả phòng đứng đầy cung thủ mặc công phục, y sợ tới mức run lẩy bẩy, lại bị một gã đại hán kéo tuột vào cửa hàng.
Phía sau y, hai gã tùy tùng cũng bị người lôi vào trong cửa hàng.
.....
Trời còn chưa sáng, đại chưởng quỹ Trịnh Hàm của "Tiểu Báo" đã vội vàng chạy tới Tiền phủ, Tiền phủ là phủ của hậu nhân Ngô Việt Vương Tiền Lưu, Tiền Lưu có ba mươi tám con trai, năm tháng lắng đọng lại, cành mở lá tán, trăm năm sau đã hình thành một đại gia tộc khổng lồ, phần lớn sản nghiệp tập trung ở kinh thành và Giang Nam.
"Triều Báo" và "Tiểu Báo" chỉ là một sản nghiệp nhỏ trong phần lớn sản nghiệp Tiền gia mà thôi, nhưng bởi vì lực ảnh hưởng của chúng lớn, Tiền gia cũng có chút coi trọng, do con của Đại học sĩ Tiền Minh Dật là Tiền Hành Viễn xử lý.
Tiền Hành Viễn gặp Trịnh Hàm rồi, lại vội vàng dẫn y đi gặp phụ thân của mình Tiền Minh Dật.
Trong hậu đường, Tiền Minh Dật chau mày hỏi:
- Chuyện này chứng cớ có xác thực không?
Trịnh Hàm gật đầu nói:
- Năm tên phóng hỏa đều thừa nhận mình là gia đinh Tống gia, ở hiện trường phóng hỏa cũng bắt được Tống Chi Trợ, y cũng thừa nhận là chính mình phái người phóng hỏa, mục đích là vì muốn chiếm lấy kỳ thạch quán.
- Ngu xuẩn!
Tiền Minh Dật oán hận mắng một câu, ông ta chưa thấy qua kẻ nào ngu xuẩn như vậy, phái gia đinh nhà mình đi phóng hỏa, y không biết tìm người khác sao? Còn tự mình tới hiện trường xem.
Tiền Hành Viễn lại thật cẩn thận nói:
- Phụ thân, đây không phải là đối phương đào sẵn hố rồi sao?
- Ngươi nói xem?
Tiền Minh Dật hung hăng trừng mắt nhìn y, lại hỏi Trịnh Hàm:
- Phía Dương thiếu doãn nói như thế nào?
Trịnh Hàm vội vàng nói:
- Dương thiếu doãn nói, vụ án này thuộc loại tang vật các thứ đều lấy được, gần như đã định án rồi.
- Vậy "Tín báo" thì sao?
Tiền Minh Dật lại truy vấn.
- "Tín báo" đương nhiên đều đã ở đó, bọn họ cầm đi toàn bộ tài liệu, ngày mai sẽ đăng bài.
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
Trịnh Hàm thi lễ, lui xuống.
Tiền Minh Dật khoanh tay ở trong hành lang đi qua đi lại, chuyện này đã không phải là chuyện muốn hay không muốn đắc tội với Tống Tường, quản không tốt con cháu là bệnh cũ của Tống Tường, lần này ông ta vừa vặn đụng phải chuyện này.
Tống Tường lần này xong đời rồi.
Tiền Minh Dật rất vui lòng tiến lên đạp thêm cho hai phát.
Nhưng bây giờ không phải lúc, lần này quan hệ đến phe mình.
Tiền Minh Dật là người Cổ Xương Triều đề bạt lên, là việc mà mọi người đều biết, mà Tống Tường là người của Trương Nghiêu Tá, tuy rằng đều là người ủng hộ Triệu Văn Uẩn, nhưng Tống Tường và Cổ Xương Triều vẫn không qua lại, nguyên nhân rất đơn giản, Tống Tường phải bảo vệ vị trí thứ hai của chính mình, không thể để cho Cổ Xương Triều đè ép mình, mặt khác, Cổ Xương Triều đối với Trương Nghiêu Tá đòi điều kiện rất cao, khiến Tống Tường cực kỳ bất mãn, dựa vào cái gì Cổ gia ngươi đòi những ba chức vị tướng quốc.