Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 696 - Chương 693

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 693
 

Nhưng ruộng đất ở nông thôn thì khác, những mảnh ruộng của các nhà giàu có cho dù có báo mật cũng không có tác dụng, chưa kể lão bách tính bình thường sợ bảo vệ, không dám báo mật, cứ cho là bẩm báo lên triều đình, thực sự triều đình sẽ thật sự tịch thu ruộng đất của các hộ quyền quý, tất nhiêu sẽ khiến quyền quý các nơi bất mãn, thậm chí các nhà quyền quý còn chống lại mãnh liệt.

Bất kể là đối với triều đình hay địa phương thì đều là một tai họa cho nên cách này chỉ có thể có hiệu quả với thường dân và các địa chủ nhỏ và vừa, còn đối với các đại địa chủ có quyền thế cơ bản là chả có ý nghĩa gì với họ cho nên mới gọi là chỉ áp dụng được một phần.

Trong lịch sử, chính sách cải cách của Vương An Thạch khi áp dụng Phương Điền Quân Thuế Pháp, việc đo lường nghiêm ngặt đất đai ở tất cả mọi nơi trên cả nước, bất luận là nhà quyền quý hay là thứ dân đều bình đẳng như nhau, việc điều tra các mảnh đất đã vấp phải sự chống đối quyết liệt của những chủ đất lớn, dường như đã động chạm đến lợi ích của bọn họ.

Đây chính là sự xung đột giữa lợi ích quốc gia và cá nhân, cũng chắc chắn rằng cải cách của Vương An thạch không thể bền lâu được, đây cũng không phải vấn đề là ai sai ai đúng, đích thực là đã động chạm đến lợi ích của cả giai cấp thống trị cho nên một khi Tống Thần Tông qua đời, giai cấp thống trị của Đại Tống sẽ xóa bỏ hoàn toàn chính sách cải cách của Vương An Thạch.

Đây cũng chính là lý do quan trọng khiến Phạm Ninh phản đối kế sách của Vương An Thạch, muốn cải cách thành công thì không thể động chạm đến lợi ích của tầng lớp trung lưu và thượng lưu. Trên cơ sở duy trì các lợi ích được đầu tư, chúng ta có thể tìm cách làm cho miếng bánh trở nên lớn hơn và trong việc phân phối chiếc bánh mới ta sẽ làm ầm ĩ lên. Đây mới là một cải cách thực tế và lâu dài.

Phạm Ninh cười cười nói:

- Mấu chốt để giải quyết vấn đề che giấu ruộng đất vẫn là giảm thuế, nếu như ruộng đất mà không cần nộp thuế vậy ai sẽ còn che giấu ruộng đất nữa, ngươi nói đúng không nào?

Tạ Văn Thăng há hốc mồm ra nghe, không cần nộp thuế ruộng đất, sao có thể làm được chứ?

Thị sát xong ở ruộng lúa mạch, Phạm Ninh cùng với huyện lệnh Tạ Văn Thăng đi xuống các huyện thành phía dưới, cách chỗ này 10 dặm, từ xa Phạm Ninh nhìn thấy một tòa trang viên giống như một thành lũy, tòa trang viên này chiếm diện tích mấy ngàn khoảnh đất, trung tâm tòa thành được tường cao vây quanh.

Phạm Ninh đứng một lúc lâu nhìn chăm chú vào trang viên không nói câu nào, lúc này Tạ Văn Thăng khẽ nói:

- Đó là sản nghiệp mà người có công khai quốc – Triệu Ngạn Huy để lại.

- Triệu Ngạn Huy không phải là người Định Châu Hà Bắc sao? Sản nghiệp của tổ tiên sao lại ở đây được?

- Phủ quân có điều không biết, Định Châu là nơi diễn ra nhiều lần cuộc chiến Tống Liêu, sau khi Triệu Ngạn Huy bị bệnh mà qua đời liền được an táng tại phủ Ứng Thiên, 3 người con trai của ông ấy liền đem đền thờ gia tộc dời đến phủ Ứng Thiên, lập tức ở riêng, lão tam gia Triệu Võ Lương liền dời đến huyện Cốc Thành, hoa nở lá tàn, đối với huyện Cốc Thành thì được chia thành bảy nhánh, chiếm hàng chục ngàn hécta đất đai màu mỡ, nhưng chưa bao giờ đóng thuế.

Phạm Ninh biết triệu Ngạn Huy qua các đánh giá của lịch sử chính là người "không lo việc dân, tụ tập ăn chơi, độc chiếm tiền quốc khố".

Chỉ có điều Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn nhận thấy ông ta có công với nước không tịch thu tài sản của ông ta, sau khi ông ta chết, con cháu ông ta đều có một cuộc sống vô cùng xa hoa.

Phạm Ninh lạnh lạnh hừ một tiếng:

- Nhà của Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ - Triệu Khiêm cũng ở đây sao?

- Đúng vậy!

Tạ Văn Thăng lắc đầu nói:

- Không dám giấu phủ quân, ta nhậm chức huyện lệnh ở Cốc Thành được 3 năm, vẫn chưa đi qua trang viên của Triệu gia.

- Vì sao?

- Triệu gia nuôi mấy nghìn tráng đinh theo cách thức huấn luyện của nhà binh, nghe nói bọn họ được trang bị đầy đủ, trong lãnh thổ của mình, quan phủ, công sai không được xâm phạm đến lãnh thổ của họ.

Phạm Ninh nhướn mày hỏi:

- Nếu bọn trộm cướp chạy đến địa bàn của bọn họ thì xử lí thế nào?

- Tình trạng này đã xảy ra nhiều lần rồi, Triệu gia có một cửa tiệm lương thực rất lớn trong huyện thành, trước tiên chúng ta phải liên hệ với quản gia trong cửa tiệm bán lương thực sau đó sẽ do người quản gia đó đi bẩm báo với người của Triệu gia, nhưng kết quả thường là không tìm được người sau đó thì sống chết mặc bay, vài năm gần đây vẫn luôn như thế.

Phạm Ninh hừm một tiếng nói:

- Quả thực là quốc gia trong quốc gia, trong mắt không có luật lệ của Đại Tống, đi, chúng ta đi xem thử!

Phạm Ninh thúc ngựa chạy về phía thành lũy ở đằng xa, thực ra pháo đài cách chỗ quan đạo rất xa, chỉ bởi vì lý do xây dựng một thành lũy với quy mô lớn cho nên cách khoảng 25 dặm cũng có thể nhìn thấy rất rõ.

Cách pháo đài chỉ còn 3 dặm, bọn họ sắp phải đi xuyên qua khu rừng, bỗng nhiên từ trong bụi cây xông ra 10 tên lính to khỏe, đeo đao ở bên thắt lưng, tay thì cầm một cây giáo dài được bôi một lớp sáp ong, đứng chặn đường đi của bọn họ, một tên thủ lĩnh quát lớn:

- Đây là lãnh thổ tư nhân, người ngoài không được đi vào!

Tạ Văn Thăng dĩ nhiên là người đã từng trải qua chuyện này, y thúc ngựa tiến lên phía trước cao giọng nói:

- Ngươi không được vô lễ, đây là tri phủ Phạm của phủ Ứng Thiên, đến thăm quý chủ nhân!

Những tên lính chắn đường ngơ ngác nhìn nhau, dù sao thì tri phủ Ứng Thiên và huyện lệnh Cốc Thành không phải là cùng một chức quan, tên thủ lĩnh do dự một chút:

- Vậy mời hai vị đợi một lát, chúng tôi đi báo với chủ nhân.

Tạ Văn Thăng định mở lời nhưng Phạm Ninh ngăn y lại:

- Không cần nhiều lời, xem bọn chúng định làm thế nào?

Tên thủ lĩnh ra lệnh, gã quay người liền chạy về phía 3 dặm ngoài thành, Phạm Ninh kiên nhẫn đợi gã, Phạm Ninh muốn xem xem Triệu gia chuyển hòn đá rơi vào chân họ thế nào?

Hắn nhìn phía xa xa cách thành 3 dặm, tính toán một lát, hỏi Tạ Văn Thăng:

- Vậy pháo đài này có cao hơn so với tường thành không?

- Nó cao hơn bức tường thành, nghe nói từ đường bên trong thành của Triệu thị có 8 cột trụ gỗ lớn, cao chừng 7 trượng, là chặt từ trong núi sâu phía Nam mang về, lại thêm kiến trúc trên đỉnh, chắc tòa thành này phải cao hơn 10 trượng mất.

Phạm Ninh hừm một tiếng:

- Vậy chẳng phải là cao hơn so với điện Quy Đức sao!

Ứng Thiên phủ còn được gọi là Nam Kinh, lăng mộ của hoàng thất Đại Tống được đặt ở đây và cung điện Hồng Khánh được xây dựng, sảnh chính của điện Hồng Khánh được gọi là điện Quy Đức, là công trình cao nhất của huyện Tống Thành. Nơi này cũng thực hiện quy định giống với kinh thành, bất kì chủ thể kiến trúc nào của Ứng Thiên phủ đều không thể vượt quá điện Quy Đức.

Trên thực tế, khắp thiên hạ đều áp dụng quy tắc này, chỉ là có rất nhiều nơi núi cao và xa hoàng đế, quản lí không nghiêm nhưng Khai Phong phủ và Ứng Thiên phủ lại là nơi quản lý chặt chẽ nhất, ở huyện Tống Thành không có bất cứ công trình xây dựng nào cao vượt quá điện Quy Đức bao gồm cả tháp chính của chùa chiền.

Bình Luận (0)
Comment