Đương nhiên, trong thành có mấy ngọn núi nhỏ, đỉnh núi được cải tạo thành đình đài lầu các, cái đó không tính, chủ yếu là chỉ chủ thể kiến trúc.
Điện Quy Đức cao nhất mới chỉ có 8 trượng mà tòa thành này của Triệu gia rõ rang vượt quá 8 trượng.
Mặc dù nơi này không phải là huyện Tống Thành nhưng nơi này là phủ Ứng Thiên, Triệu gia đã đi quá giới hạn rồi.
- Từ đường của Triệu gia đã được triều đình phê chuẩn chưa?
Tạ Văn Thăng lắc đầu:
- Ngay cả việc xây dựng chùa chiền cũng không được phê chuẩn, lại càng không cần nói đến từ đường.
Phạm Ninh cười nhạt trong lòng, quả nhiên Tống Lăng nói không sai, nhược điểm của Triệu gia rất nhiều, một khi đã nắm được nó thì chỉ có đúng, xem ra đi không uổng chuyến này rồi.
Đại khái là qua tầm một phút, tên thủ lĩnh thở hồng hộc chạy tới, khom người nói:
- Chủ nhân nhà ta cho mời!
Phạm Ninh lạnh lùng nói:
- Chủ nhân nhà ngươi lại lớn gan như vậy, không đến cổng lớn nghênh đón sao?
- Chủ nhân nhà ta đích thực là đang chờ ngài ở cổng lớn!
Sắc mặt Phạm Ninh có chút thay đổi, quay đầu ngựa lại nói:
- Chúng ta đi!
Hắn mang theo thuộc hạ lập tức quay đầu bước đi, những tên lính đều trợn mắt há mồm không biết chuyện gì đang xảy ra?
Tạ Văn Thăng cũng không hiểu gì cả, Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Xây dựng đi quá giới hạn ta thật không dám đi vào bên trong, nếu chủ nhân nhà gã không chịu ra ngoài thành cách 3 dặm đón tiếp, thì việc thăm hỏi này miễn đi!
Tạ Văn Thăng có chút lo lắng:
- Phủ quân, nếu như truy cứu trách nhiệm của việc đi quá giới hạn thì ti chức có phải gánh trách nhiệm cho sự sơ suất này không?
- Đích thức có khả năng này, ta nghĩ ngươi nên viết tấu chương kể lại thật tỉ mỉ, đợi khi sứ giả của triều đình đến, ta cũng dễ nói thay cho ngươi.
***
Triệu gia có tổng cộng ba nhánh ở phủ Ứng Thiên, là do ba đứa con trai của Triệu Ngạn Huy biến đổi mà thành, phân bố ở huyện Tống Thành, huyện Cốc Thành và huyện Ninh Lăng, một nhánh ở Cốc Thành là cội nguồn của Triệu gia, từ đường của Triệu gia được xây ở đây.
Bây giờ, Triệu gia ở huyện Cốc Thành được gọi là Triệu Kiệm, là huynh trưởng của Đông Kinh Lộ An Phủ Sứ - Triệu Khiêm, Triệu Kiệm miễn cưỡng đem theo vài tộc nhân đến cổng lớn nghênh đón, đây cũng là giữ thể diện cho anh em chúng, không hi vọng anh em gã kết thù trên chốn quan trường, nếu không thì Triệu Kiệm vốn dĩ sẽ không để ý đến quan địa phương.
Nhưng Triệu Kiệm ở phía bên tả đợi không thấy Phạm Ninh tới, trong lòng gã có chút sốt sắng, vài tên tộc nhân phía sau gã càng sốt sắng hơn, kêu la không cần để ý, không hỏi quan phủ.
Lúc này, tên thủ lĩnh chạy vội tới chỗ Triệu Kiệm khom người nói:
- Khởi bẩm tộc trưởng, Phạm Tri phủ đã quay về rồi.
Triệu Kiệm ngẩn ra, hỏi:
- Vì sao không đến nữa?
Tên thủ lĩnh đương nhiên không dám nói sự thật, chỉ lắc đầu:
- Tôi nói với ngài ấy, chủ nhân đang đợi đón tiếp ở cổng lớn, ngài ấy không nói gì liền thúc ngựa quay đầu chạy.
- Cái gi?
Trong lòng Triệu Kiệm vô cùng bất mãn, coi đây là gì chứ, hắn đến để trêu đùa ta ư? Ta đã tự mình ra nghênh đón hắn, cho hắn thể diện, hắn còn muốn thế nào nữa?
Trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng gã vẫn không nói ra, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Vài tên tộc nhân ở bên cạnh lại mồm năm miệng mười nói:
- Đại ca không nên cho hắn tự trọng, Triệu gia chúng ta nhiều đời công đức, cho dù là Tể tướng tới cũng phải nhường ba phần, hắn một Tri phủ là cái thá gì chứ, cho sĩ diện lại không biết xấu hổ.
Sắc mặt Triệu Kiệm càng ngày càng khó coi, gã hừm mạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Những nhà quyền quý ở địa phương đã quen rồi, sự nhạy cảm chính trị cũng đã giảm, họ không nhận thức được lý do thực sự tại sao tri phủ không muốn đến cửa. Một khi đắc tội với tri phủ, hậu quả nghiêm trọng sẽ sớm xảy ra.
Phạm Ninh đi vào huyện Cốc Thành, trực tiếp đến huyện nha. Đầu tiên để cho Tạ Văn Thăng đưa ra bản ghi chép nộp thuế qua một vài năm gần đây, trong danh sách nộp thuế có tên của Triệu Kiệm, dưới tên của gã còn có số lượng đất đai nhưng trong quyển ghi chép nộp thuế liên tếp nhiều năm đều không có tên gã.
Phạm Ninh lạnh lùng hỏi.
- Bọn họ không nói gì về lý do không nộp thuế sao?
- Bọn họ nói đất đai là do hoàng thượng ban tặng, năm đó Thái Tổ đã hứa sẽ miễn thuế cho nhiều hậu thế nhưng chúng ta có chứng cứ, ruộng đất của bọn họ không phải do hoàng thượng ban cho mà là thông qua buôn bán trao đổi mà có. Huyện lệnh tiền nhiệm đã tranh luận gay gắt với bọn họ về việc này, cuối cùng bị bọn họ nhờ mối quan hệ ở kinh thành mà bị giáng chức điều đi nơi khác.
Phạm Ninh đi vài bước, lập tức nói với Tạ Văn Thăng:
- Bây giờ ngươi lập tức viết cáo trạng gồm có ba nội dung. Một là cáo trạng bọn chúng mấy năm qua không giao nộp thuế, truyền giả ý chỉ của Thái Tổ, làm bại hoại danh tiếng của Thái Tổ. Thứ hai là là từ đường cao hơn so với điện Quy Đức. Thứ ba là cáo trạng Triệu gia dựa vào quyền lực của Triệu Khiêm đã xây dựng binh lính của riêng mình, có mưu đồ bất chính.
Tạ Văn Thăng biết Phạm Ninh sẽ động thủ với Triệu gia. Nếu như không kịp thời xóa sạch thì cuối cùng bản thân cũng không thoát khỏi việc này.
Y gật gật đầu:
- Ta viết ngay đây!
Tạ Văn Thăng lập tức viết một bản cáo trạng dài mấy nghìn chữ, Phạm Ninh đọc qua, trong cáo trạng đã liệt kê ra rất nhiều sự thực, có lý có chứng cứ, nội dung vô cùng chi tiết.
Phạm Ninh vẫy tay gọi Chu Hổ lại, đem bản cáo trạng này giao cho y nói rằng:
- Ngươi nhanh chóng quay lại kinh thành, bản cáo trạng này giao cho Tả Gián Nghị Đại Phu Vương Duy Trăn, bảo y phải lập án và nhanh chóng phái người đến Cốc Thành điều tra bí mật.
Chu Hổ khom người hành lễ:
- Ti chức nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Hắn cất kỹ bức thư, thúc ngựa chạy về phía kinh thành.
Phạm Ninh cũng thật không ngờ, nhanh như vậy đã nắm được khuyết điểm của Triệu Khiêm. Việc này tương đối lớn, trong lúc thích hợp, bản thân phải đích thân đi một chuyến đến kinh thành.
n trong Hoằng Văn quán, mười mấy con em hoàng tộc đang cúi đầu viết lia lịa, mấy vị giáo thụ Hoằng Văn quán nhìn chăm chú vào đồng hồ cát một cách căng thẳng, thời gian đã sắp hết, nhưng đa số con em hoàng tộc vẫn chưa viết xong.
Thiên tử Triệu Trinh thì ngồi một bên kiên nhẫn uống trà, ông một canh giờ làm giới hạn, yêu cầu con em hoàng tộc mỗi người viết một bài đối sách về thay đổi quân đội, số lượng ba nghìn chữ.
Độ khó của câu hỏi này rất lớn, đầu tiên là thời gian gấp rút, một canh giờ viết ba nghìn chữ, phải viết nhanh như bay, không thể ngừng lại chút nào, bắt buộc phải hành văn liền mạch lưu loát, tiếp đó yêu cầu đề mục cũng cao, Triệu Trinh trước đó không hề tiết lộ ra đề mục, thậm chí không có nói cho Hoằng Văn quán hôm nay ông sẽ đến.
Cho nên các hoàng tử nhất định phải rất có học vấn, bình thường sẽ suy nghĩ về quốc gia đại sự, có giải thích và quan niệm rõ ràng, mới có thể hoàn thành bài thi lần này dưới tình huống không có bất cứ chuẩn bị gì.