- Nói rất hay, nói tiếp đi.
- Bước thứ hai của tôn nhi chính là cắt giảm sương quân, cần phải rõ ràng chế độ, bốn mươi tuổi trở lên là được xuất ngũ về nhà, sương quân các nơi tổng số lượng không được vượt qua hai trăm ngàn, đối với tổn thất của bọn họ có thể dùng cách miễn lao động để bồi thường. Tôn nhi cho rằng, sương quân ít nhất có thể cắt giảm một nửa.
- Bước thứ ba chính là không bổng minh bạch, không bổng chủ yếu xuất hiện ở cấm quân. Điều này không phải xâm hại lợi ích của người nào, mà là thật sự phạm tội, hoàn toàn có thể dùng cách quang minh chính đại tiến hành điều tra nghiêm khắc, ít nhất có thể giảm bớt thêm ba phần quân đội. Hạ xuống như vậy, tổng quân đội cắt giảm một nửa, tựa như một người béo cồng kềnh vứt bỏ được cục mỡ trên người, biến thành một đại hán cường tráng.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó chính là giảm bớt cấp bậc quân đội, đơn giản hoá quân chế. Tôn nhi cho rằng, càng tinh giản lại càng hữu hiệu. Điều này có thể thay đổi vấn đề lộn xộn trong chỉ huy quân đội một cách hiệu quả.
Triệu Trinh khoanh tay đi vài bước lại hỏi:
- Vậy trong văn con nhắc tới vấn đề cắt xén quân bổng của binh lính cấp thấp nhất, thì giải quyết như thế nào?
- Tôn nhi từng nghe một trưởng bối nói qua, có thể lợi dụng công dụng của cửa hàng tiền, cửa hàng tiền cho mỗi binh sĩ một tài khoản, quân bổng liền trực tiếp gửi đến tài khoản của binh sĩ, do vợ con cha mẹ của người đó đến lĩnh. Như vậy, tiền cũng không cần qua tay của lớp lớp các tướng lĩnh, cũng không thể nào cắt xén. Cái này gọi là nhân bổng phân ly pháp.
- Biện pháp này không tồi!
Triệu Trinh mắt sáng lên, từ đáy lòng khen:
- Là ai nghĩ ra được biện pháp hay?
- Khởi bẩm Hoàng tổ phụ, là Phạm Ninh nói ra.
Triệu Trinh ngẩn ra:
- Con và Phạm Ninh rất thân?
Triệu Trọng Châm gật gật đầu:
- Thúc ấy là người tôn nhi sùng bái nhất. Quan điểm văn chương và giải thích về cơ bản đều là tôn nhi và thúc ấy nghiên cứu thảo luận ra. Tôn nhi luôn xem thúc ấy là thầy.
Triệu Trinh lúc này mới chợt hiểu, quả nhiên không phải giải thích của Triệu Tông Thực, mà là Phạm Ninh truyền thụ, xem ra hoàng tôn này chịu ảnh hưởng của Phạm Ninh rất sâu.
Ông lại cười hỏi:
- Trẫm cảm giác con vẫn chưa thỏa mãn với bài thi này. Nếu cho thêm nửa canh giờ nữa, con muốn viết cái gì?
Triệu Trọng chầm chậm cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Tôn nhi muốn viết kế sách diệt Liêu.
- Lại là Phạm Ninh dạy ngươi?
- Vâng!
Triệu Trinh rất tán thưởng cái tính thành thực này của hoàng tôn, thản nhiên thừa nhận là học được, mà không có ương ngạnh nói là mình nghĩ ra. Cậu mới bao nhiêu tuổi, sỏi đời chưa đủ, nhìn chiều sâu của vấn đề sẽ không đủ, học tập giải thích của người khác mới là con đường tiến bộ.
Triệu Trinh có chút hăng hái, liền gật gật đầu cười nói:
- Con nói thử xem, trẫm muốn nghe một chút kế sách diệt Liêu của con!
Triệu Trọng Châm nghĩ ngợi bèn chậm rãi đáp rằng:
- Sách Diệt Liêu có thể tóm lược trong tám chữ, bị chiến (chuẩn bị chiến tranh), phá liên (phá vỡ liên minh), trạch cơ (chọn thời cơ), xuất kỳ (phi thường).
Triệu Trinh cười ha hả:
- Vậy hãy nói chi tiết đi, tám chữ này cụ thể lý giải như thế nào?
- Khởi bẩm hoàng tổ phụ, chuẩn bị chiến tranh phải cần thời gian, bao gồm cần nhiều thêm ngựa chiến, chuẩn bị vật tư, huấn luyện quân đội, cải cách quân chế, tìm kiếm tài lực, bồi dưỡng binh lính dự bị, điều này sẽ giống với triều Hán tấn công Hung Nô, sau khi trải qua sự cai trị của Văn Cảnh, tích luỹ tài lực to lớn, cuối cùng mới phá được Hung Nô ở Tái Bắc, hai nước đánh nhau, cuối cùng vẫn là so về quốc lực, Đại Tống ta cần có một quá trình như vậy, tôn nhi cho rằng cần phải có thời gian hai mươi đến ba mươi năm để chuẩn bị chiến tranh.
Ý kiến này, Triệu Trinh cũng đã nghe Phạm Ninh nói qua, hoàng tôn đã tiếp thu ý tưởng của Phạm Ninh, hiếm thấy tuối nhỏ như vậy, mà không vội tham công tốc chiến, lại có tầm nhìn dài lâu, đã suy nghĩ đến kế hoạch của mấy mươi năm, điểm này càng đáng quý.
- Còn phá liên thì sao?
- Phá liên chính là phá giải liên minh Liêu Hạ, phá liên mà tôn nhi nói không phải là chỉ mưu toan tương tự kế ly gián, cái đó kỳ thực ý nghĩa không lớn, tôn nhi cho rằng mấu chốt khiến cho Liêu Hạ không có cách nào xuất binh cùng lúc, có thể chọn chính sách lựa chọn người Tây Hạ bạc nhược thiếu thực lực, cũng cần thời gian hai mươi ba mươi năm để từng bước làm suy yếu thế lực của chúng, khiến cho chúng cuối cùng chỉ có thể tự bảo vệ mình, mà không có sức nào để xuất binh, như thế chính là đã phá giải Liêu Hạ liên minh, giúp cho quân Tống tránh được cảnh khốn cùng của hai cuộc chiến tranh.
Triệu Trinh gật đầu, ý tưởng phá liên này rất hay, dùng mưu toan để có được chiến thắng, cho dù đối phương biết cũng không có sức nào biến đổi.
- Còn trạch cơ (chọn thời cơ) thì sao?
Triệu Trinh lại hỏi tiếp.
- Trạch cơ (Chọn thời cơ) chính là sau khi chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, nhẫn nại đợi cơ hội xuất binh, cơ hội này chính là khi đối phương xuất hiện nội loạn, Tây Hạ nội loạn, chúng ta sẽ tấn công Tây Hạ, nước Liêu nội loạn chúng ta sẽ tấn công nước Liêu, cơ hội này kỳ thực có thể tạo ra, nhưng điều trước tiên là phải hoàn toàn hiểu rõ được nội chính của hai nước Liêu Hạ, cho nên việc xây dựng một mạng lưới tình báo lâu dài ắt là không thể thiếu được.
Triệu Trinh đã quên thời gian, y toàn tâm toàn ý tập trung vào chuyện bàn bạc với hoàng tôn, y trầm tư rất lâu hỏi rằng:
- Hãy nói tiếp xuất kỳ (phi thường) !
- Xuất kỳ chính là binh xuất kỳ (binh phi thường), tôn nhi đồng tình với phương án của Phạm Ninh, tốt nhất là lấy Côn Châu và Kình Châu làm ván cầu, lợi dụng ưu thế thuỷ quân của Đại Tống, xuất kỳ binh trực tiếp giết vào Thượng Kinh và Đông Kinh của nước Liêu, thúc ép nước Liêu thu quân từ U Châu về viện trợ, lấy chủ lực của quân Tống cướp lấy U Châu tạo ra điều kiện.
Ngay trong lúc Triệu Trinh và hoàng tôn Triệu Trọng Châm say sưa bàn bạc đại kế diệt Liêu, tướng quốc Hàn Kỳ dẫn theo Tả Gián Nghị Đại Phu Lý Duy Chân đến tới tửu lầu Thanh Phong gần chùa Đại Tướng Quốc, bây giờ là lúc giữa trưa, đa phần quan viên trong hoàng thành đều ào ào ra ngoài ăn cơm uống rượu, tửu lầu Thanh Phong của chùa Đại Tướng Quốc cách Hoàng Thành khá xa, chỗ này cơ bản sẽ không bắt gặp quan viên ăn cơm.
Ông chủ tự mình ra nghênh tiếp, dẫn Hàn Kỳ và Lý Duy Chân đến trước nhã thất ở lầu hai.
- Xin mời hai vị đại quan, Triệu nha nội đã đợi ở trong phòng.
Lý Duy Chân có chút không hiểu, thấp giọng hỏi:
- Hàn tướng, Triệu nha nội là người nào?
Hàn Kỳ mỉm cười:
- Ông vào trong thì sẽ biết!
Hàn Kỳ đẩy cửa vào phòng, đây là một căn phòng, hai vị đại hán thân thể cường tráng đang đứng ngoài cửa phòng, giống như hai bức tượng không động đậy, bên trong căn phòng thì ánh sáng chiếu rực, một gã nam tử râu quai nón đang ngồi bên bàn, Lý Duy Chân chỉ cảm thấy tên nam tử này có chút quen quen, nhưng thế nào cũng không nhớ được đã từng gặp ở đâu.
Hàn Kỳ đi vào phòng hành lễ rằng: