- Làng xã làm người môi giới, việc nhiều hơn nữa khá vụn vặt, phải chạy ngược chạy xuôi, nếu như có thể dùng phương thức miễn nha thuế, ngược lại có thể thu hút không ít người tham gia, ta kiến nghị đừng ngại thí điểm ở huyện Tống Thành, nếu sau khi thành công, thì mở rộng đến toàn bộ phủ Ứng Thiên, Phủ quân cảm thấy như thế nào?
Phạm Ninh vui vẻ nói:
- Có thể làm thử, ta kiến nghị Giới Phủ huynh đi môi giới và điều tra làng xã trước, tìm kiếm phương án phác thảo từ tình hình thực tế.
- Phủ quân nói rất hay, hai ngày này ta sẽ sắp xếp.
Hai người đang thương thảo, có tiểu lại bẩm báo ở ngoài cửa:
- Khởi bẩm Phủ quân, có gián quan đến từ kinh thành muốn gặp Phủ quân.
Trong lòng Phạm Ninh hiểu rõ, cười cười nói với Vương An Thạch:
- Đoán chừng là đến điều tra huyện Cốc Thục hỗ trợ xã Canh Ngưu, Gián Viện đối với vấn đề này rất hứng thú.
Vương An Thạch cũng không có hỏi nhiều, đứng dậy cười nói:
- Ta đây đi sắp xếp mọi người làm việc, hy vọng qua đoạn thời gian ngắn này lại mang đến niềm vui bất ngờ cho các gián quan!
Vương An Thạch đi ra rồi, không bao lâu, tiểu lại dẫn một người nam tử trung niên bước vào.
Phạm Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, người này chính là gián thần già nhất Tả Gián Viện - Lưu Sở, sau khi Lý Duy Trăn thăng chức làm Tả Gián Nghị Đại Phu, Lưu Sở cũng thăng một cấp đảm nhiệm Tả Gián Ti.
Phạm Ninh đứng dậy cười nói:
- Lưu gián ti, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi.
Lưu Sở tiến lên thi lễ cười nói:
- Ti chức phụng mệnh đặc biệt đến phối hợp với Phủ quân tra án!
- Ngồi xuống trước đã rồi chúng ta từ từ nói.
Phạm Ninh mời Lưu sở ngồi xuống, lại sai người mang trà lên, hai người hàn huyên vài câu, lúc này Phạm Ninh mới hỏi:
- Sự kiện ta nói kia đã lập án rồi đúng không?
Lưu Sở nhẹ gật gật đầu:
- Lý Tri viện đã chính thức lập án rồi, ti chức lần này dẫn ba gã Gián quan tinh anh đến phủ Ứng Thiên trước, mời Phủ quân chỉ thị.
- Trước mắt các ngươi đang ở nơi nào?
- Trước mắt ở tại quan dịch trạm, nhưng thân phận đã công khai.
Phạm Ninh trầm tư chốc lát nói:
- Như vậy thân phận công khai, vậy thì cứ dùng danh nghĩa khác đi, cũng không để người khác chú ý, có thể lấy danh nghĩa nghiên cứu huyện Cốc Thục hỗ trợ xã Canh Ngưu để che giấu, như vậy các ngươi có thể quang minh chính đại thâm nhập sâu vào huyện Cốc Thục.
Lưu Sở cười nói:
- Chúng tôi cũng có kinh nghiệm, chân chính bí mật điều tra ngược lại sẽ gặp rất nhiều phiền toái, biện pháp tốt nhất là treo đầu dê bán thịt chó, như vậy sáng mai chúng ta sẽ đi đến huyện Cốc Thục.
- Cũng tốt, trước tiên hôm nay ta phát một công văn đi huyện Cốc Thục, thông tri cho Huyện lệnh biết các ngươi đến điều tra nghiên cứu về hợp tác xã hỗ trợ trâu cày, bảo bọn họ chuẩn bị một chút, đơn giản thuận tiện điều tra nghiên cứu một phen về hợp tác xã hỗ trợ trâu cày.
Hai người lại thương lượng chi tiết một lát, Lưu Sở bèn cáo từ.
Ngay khi Lưu Sở mới đi không bao lâu, ngoài phủ nha bỗng nhiên có một đội binh lính đến đây, vây quanh một chiếc xe ngựa rộng thùng thình, sớm có binh lính gác chạy vội đi vào bẩm báo.
Trong lòng Phạm Ninh thấy kỳ quái, liền ra đón, đúng lúc nhìn thấy cửa xe ngựa mở ra, từ bên trong một gã quan viên ngoài năm mươi tuổi đi ra, làn da trắng nõn, khuôn mặt cao gầy, cằm vuông vức, chính là Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ Triệu Khiêm.
Triệu Khiêm đương nhiên cũng là quan văn, vốn dĩ chức quan là Binh bộ Thị lang, ba năm trước đây bị phái đi phủ Ứng Thiên đảm nhiệm Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ, chưởng quản ba vạn quân đội vùng ven Kinh Đông Lộ.
Ngay ngày hôm trước, Triệu Khiêm đã trở về một chuyến ở nhà cũ huyện Cốc Thục, đang cùng huynh trưởng Triệu Kiệm nói chuyện phiếm, bất ngờ được biết trước đó vài ngày Phạm Ninh từng đi qua trang viên của y, hơn nữa còn không từ mà biệt, thực tại làm y cảm thấy kinh ngạc, y đang cẩn thận truy vấn người dưới, y mới biết gia đinh nhà mình không ngờ đã cản Phạm Ninh ở ngoài ba dặm, y lập tức ý thức được, huynh trưởng mình đắc tội với người ta rồi.
Triệu Khiêm rất rõ ràng địa vị đặc thù của Phạm Ninh ở trong triều đình rất khác với quan viên bình thường, không chỉ được Quan gia tán thưởng, càng là nhân vật trọng yếu bên phe Triệu Tông Thực, ít nhất có thể xếp vào tốp năm, thậm chí ngay cả Trương Nghiêu Tá đối với hắn cũng là vừa hận vừa sợ, nếu đắc tội hắn, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Triệu Khiêm hung hăng mắng huynh trưởng một trận, lại đích thân tới cửa nhận lỗi.
- Phạm Tri phủ, đã lâu không gặp nhỉ?
Phạm Ninh đến phủ Ứng Thiên nhậm chức thời gian cũng không dài, mới hơn một tháng, còn chưa có gặp vị Kinh Đông Lộ đại soái này, lần trước nhìn thấy Triệu Khiêm, vẫn là ba năm trước đây, là lúc hắn đảm nhiệm chức ở Tri Gián Viện, khi đó Triệu Khiêm mới vừa vặn đảm nhiệm Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ.
Phạm Ninh ha hả cười chạy ra đón chào:
- Nhậm chức hơn một tháng, còn chưa kịp đi thăm hỏi Triệu sứ quân, là ta cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, xin Triệu sứ quân rộng lượng bỏ qua.
- Ta hiểu! Ta hiểu mà! Gần đây ta cũng bề bộn nhiều việc, đã sớm nghĩ bố trí tiệc rượu đón gió tẩy trần cho Phạm Tri phủ, nhưng luôn luôn ở bên ngoài thị sát quân doanh, cũng là mấy ngày nay mới trở về phủ Ứng Thiên.
- Chúng ta đi vào nói chuyện, Triệu sứ quân mời!
- Phạm Tri phủ mời!
Hai người khiêm nhường vào quan phòng, Phạm Ninh lại để cho người đi mời Vương An Thạch đến, Vương An Thạch cũng quen biết Triệu Khiêm, nhưng ấn tượng đối với Triệu Khiêm chẳng tốt đẹp gì, tính cách của y ghét ác như cừu, căn bản không muốn gặp lại Triệu Khiêm, liền lập tức lấy cớ rời khỏi phủ nha rồi.
Triệu Khiêm nghe nói Vương An Thạch không muốn gặp mình, sắc mặt thoáng hơi xấu hổ, nhưng lập tức lại khôi phục như thường, cười ha hả hỏi Phạm Ninh:
- Thế nào, Tri phủ hiện tại làm đã thuận tay rồi chứ!
- Vừa mới bắt đầu có chút không được thuận lợi, hiện tại tốt hơn nhiều rồi.
Triệu Khiêm thở dài nói:
- Ta đã sớm khuyên Dương Độ, còn tiếp tục lấn quyền sẽ có ngày gặp họa, gã cũng không tin, gặp phải Phạm Tri phủ, gã cũng coi như đụng vào thiết bản, nói thật, ta tuyệt không đồng tình với gã.
Phạm Ninh cười cười nói:
- Con người của ta kỳ thật rất dễ nói chuyện, cũng không muốn quản chính vụ rườm rà, chỉ cần Dương Độ đừng làm gì quá đáng, ta cũng sẽ chung sống hòa bình với gã, chỉ có điều gã lấy chức Thông phán nắm quyền Tri phủ, không để lối thoát chút nào, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể ăn miếng trả miếng thôi.
- Chuyện này là Dương Độ ngu xuẩn, không ai có thể chỉ trích Phạm Tri phủ!
Đang nói, tiểu đồng tiến đến dâng trà cho bọn họ, Triệu Khiêm nhấp một hớp trà nóng, ánh mắt nhanh chóng liếc qua Phạm Ninh, cười nói:
- Trước đó vài ngày, Phạm Tri phủ đi huyện Cốc thục rồi à?
Phạm Ninh ha hả cười:
- Đi huyện Cốc Thục và huyện Ninh Lăng, chủ yếu là đi điều tra lúa mì vụ đông, năm nay mưa thuận gió hoà, thu hoạch sẽ rất tốt.
- So sánh với năm trước, năm nay phủ Ứng Thiên thu hoạch quả thật không tệ, năm trước hạn ba tháng, làm hại bao nhiêu quan phụ mẫu.