Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Đó là vận khí ta không tệ!
Triệu Khiêm lại kéo đề tài trở về:
- Phạm Tri phủ lúc đi huyện Cốc Thục, hình như có tới nhà cũ của ta?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Vốn là muốn đi thăm hỏi một chút, nhưng quý phủ quy củ tương đối nhiều, ta chỉ có thể tiếc nuối mà để lần sau lại tới.
Triệu Khiêm trong lòng căng thẳng, quả nhiên là đắc tội với Phạm Ninh rồi, y vội vàng giải thích:
- Đại ca của ta chưa bao giờ nhập sĩ, làm người cũng khá hướng nội, không dám giao tiếp với quan phủ, cũng không phải là vô lễ với Phạm Tri phủ, thật sự là huynh ấy không có lòng dạ như thế, ta đã hung hăng trách cứ huynh trưởng vô lễ, để biểu đạt sự áy náy của ta, ta định bày một bữa tiệc rượu ở quán rượu Tống Châu nhận lỗi với Phạm tri phủ, xin Tri phủ nể mặt mà hạ cố tới dự!
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Không phải ta không để cho Triệu sứ quân mặt mũi, nếu như là đón gió tẩy trần cho ta, ta nhất định đi, nhưng chịu nhận lỗi, ta khẳng định sẽ không đi, đây là chuyện nhỏ hóa lớn rồi, nói tiếng xin lỗi là được, còn phải dùng tới chịu nhận lỗi long trọng như vậy sao?
Triệu Khiêm cười to:
- Được! Vậy đón gió tẩy trần, một lời đã định, trưa mai quán rượu Tống Châu, ta xin đợi Phạm Tri phủ đến dự!
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta nhất định đến!
Triệu Khiêm đứng dậy cáo từ, Phạm Ninh tiễn y ra tận cửa chính phủ nha, mỉm cười nhìn y lên xe ngựa, Triệu Khiêm nhìn Phạm Ninh phất tay, xe ngựa khởi động, dưới sự bảo vệ của binh sĩ dần dần đi xa.
Phạm Ninh khoanh tay nhìn xe ngựa Triệu Khiêm đi xa, ít nhất hắn đã hiểu rõ hai chuyện, thứ nhất, Triệu Khiêm cũng không biết Lưu Sở đã đến; thứ hai, Triệu Khiêm cũng không có ý thức được y đã là người đang ở trong hiểm cảnh.
Kỳ thật Phạm Ninh cũng có thể hiểu được, Triệu gia vài chục năm đều là như thế này, sớm thành thói quen đi quá giới hạn, trốn thuế và nuôi quân, căn bản cũng không có làm mấy chuyện phiêu lưu thế này, cho nên Triệu Khiêm chỉ lo lắng huynh trưởng y đắc tội với mình, mà tuyệt không có ý thức đến nhà y đang ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Sáng sớm ngày kế, Lưu Sở ngồi thuyền rời khỏi huyện Tống Thành, dọc theo sông Biện đi tới huyện Cốc Thục, bắt đầu hành trình điều tra nghiên cứu.
Phạm Ninh thì dẫn mấy tên tùy tùng tuần tra thị trường lá trà và lương thực ở huyện Tống Thành.
Trước khi Dương Độ sa sút, toàn bộ ba thị trường lớn là lương thực, trà, rượu của phủ Ứng Thiên toàn bộ đều bị Dương Độ và Nghiêu Tá khống chế, người ngoài đừng mơ có được chén canh gì, giá bán lẻ ba loại vật tư lớn này cũng đắt hơn hai đến ba phần so với kinh thành, do đó khiến người người kêu than.
Từ sau khi lật đổ Dương Độ, Phạm Ninh thu về quán rượu của em vợ Dương Độ đồng thời công khai đấu giá giữa bảy quán rượu, giá cả rượu của phủ Ứng Thiên cứ như vậy mà rớt giá, giá lương thực và giá trà cũng lập tức hạ xuống, dân chúng trong Tống Thành hồ hởi vui mừng.
Phạm Ninh cũng không có xuống tay với sản nghiệp của Trương Nghiêu Tá, mà mở rộng thị trường lương thực và thị trường lá trà, trong mười ngày ngắn ngủỉ, lương thực và trà trong tay Trương gia nắm giữ từ chín phần rưỡi giảm mạnh chỉ còn bốn phần, tuy rằng tỉ lệ nắm giữ vẫn rất cao như trước, nhưng cuối cùng mất đi địa vị lũng đoạn, cũng mất đi món lãi kếch sù, giá lương thực quay đầu xuống, từ tháng trước một đấu gạo năm mươi văn, rớt xuống ổn định ở mức một đấu gạo ba mươi lăm văn, đây so với giá lương thực kinh thành còn lợi hơn năm văn tiền.
- Phủ Ứng Thiên vốn chính là nơi sản sinh lương thực trọng yếu, mà lương thực kinh thành toàn bộ nhờ bên ngoài chuyển đến, giá lương thực phủ Ứng Thiên không ngờ so với kinh thành còn đắt hơn, đó tuyệt đối không bình thường, rẻ hơn mới là bình thường.
Người nói chính là phụ tá Trương Bác, y cùng Phạm Ninh đến tuần tra thị trường, đây cũng là phạm vi y được phân công quản lí, trà, rượu, muối, hương thuốc, phèn và kiện hàng hóa lớn bị quan phủ giữ độc quyền, các thương nhân cần lên quan phủ xin lệnh bài kinh doanh, cuối cùng quyền phê duyệt ở trên tay Phạm Ninh, Phạm Ninh chỉ suy xét cấp cho lệnh bài, nhưng cụ thể thao tác uỷ quyền là do phụ tá, cho nên Trương Bác rất quen thuộc với thị trường trước mắt.
Nhóm Phạm Ninh cưỡi ngựa đi vào bến thuyền lương thực ở bên bờ sông Biện ngoài thành, nơi này có hơn mười cửa hàng lương thực, một tháng trước, nơi này chỉ có hai cửa hàng lương thực của Trương gia và Cố gia, trong đó Trương gia chiếm tám phần trở lên, hiện tại lục tục mở ra mười hai nhà, thị trường đầy đủ cạnh tranh, món lãi kếch sù đã không tồn tại.
Khi cách bến thuyền còn có vài chục bước, một trận tiếng cãi vã từ hướng bến thuyền truyền đến.
- Đây là bến tàu tư nhân của Trương gia, không được đến gần, cút xa cho ta.
- Các ngươi thật bá đạo, quan phủ đã tuyên bố nơi này không có bến tàu tư nhân, các ngươi dựa vào đâu mà chiếm đoạt.
- Dựa vào cái gì? Dựa vào chủ nhân nhà ta là thái sư đương triều, ngươi muốn thế nào? Ai dám đến gần bến tàu, ta lật thuyền của hắn ta.
Mơ hồ có thể nghe được tiếng cãi vã, rẽ lối ngoặt, lập tức thấy rõ ràng tình hình trên sông.
Mặc dù gọi là bến tàu lương thực, nhưng trên thực tế do bốn bến tàu tạo thành, tám chiếc thuyền lương thực dỡ hàng có thể cập bến đồng thời, trong đó ba chiếc thuyền trên bến tàu đều ngừng dỡ hàng, mà một chiếc thuyền khác trống không, nhưng trên sông chật chội không chịu nổi, ít nhất có hai ba trăm chiếc thuyền xếp hàng tập trung trong sông, chờ đợi bốc dỡ túi lương thực trong thuyền.
Từ chiếc thuyền trống không trên bến tàu truyền đến tiếng cãi vã, mấy chiếc thuyền chở lương thực muốn cập bến vác hàng xuống, thế nhưng năm sáu người đàn ông vạm vỡ đứng trên bến tàu, tay cầm côn bạch lạp, khí thế hung hãn, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người gầy nhỏ, nhưng giọng lại rất lớn, một đôi mắt tam giác hiện ra vô cùng xảo quyệt.
Lão đứng trên bến tàu, căm tức nhìn mấy chiếc thuyền muốn tới gần, hiển nhiên bọn họ không có thuyền, nếu không thì coi như là thuyền trống cũng sẽ đậu đầy trên bến, không cho thuyền chở lương thực khác cơ hội.
Phạm Ninh nhướng mày hỏi:
- Bến tàu kia xảy ra chuyện gì? Ta nhớ trước đây không lâu vừa mới ký phủ lệnh nghiêm cấm độc chiếm buôn bán trên bến tàu, tại sao lại có người dùng vũ lực chiếm giữ?
Lúc Dương Độ đang nắm quyền, bến tàu lương thực trà muối của huyện Tống Thành cũng bị Trương gia độc chiếm, dùng phương thức chiếm giữ bến tàu làm lũng đoạn thị trường.
Sau khi Phạm Ninh lật đổ Dương Độ, ban bố điều phủ lệnh thứ nhất chính là bãi bỏ tư nhân độc quyền buôn bán trên bến tàu, sao Trương gia vẫn còn chống đối lệnh vậy?
Phạm Ninh không gấp gáp tiến lên, mà nói với Trương Bác:
- Ngươi đi điều tra tình hình, bến tàu kia có phải Trương gia tự mình xây dựng hay không?
Trương Bác gật đầu, đi nhanh về phía trước.
Hắn ta đi tìm hiểu tình hình trên bến tàu, không lâu sau trở lại bẩm báo:
- Phủ quân, bốn bến tàu lương thực này đều là quan phủ xây dựng, Trương gia bị buộc phải nhường ra ba chỗ, nhưng lại vẫn độc chiếm như trước, ai dám sử dụng, bọn họ sẽ dùng bạo lực uy hiếp, vô cùng kiêu ngạo.