Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 739 - Chương 736

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 736
 

- Trưởng quầy của tiệm này là một lão kế toán tại kinh thành chúng ta, ông ta làm việc ở cửa hàng tiền Chu Thị ở kinh thành được mười năm, có thể tin tưởng, xong lại chiêu mộ một người phó trưởng quầy ở bản địa, còn tiểu nhị phòng kế toán, không giấu đông chủ, đều là chúng ta giành lấy từ các cửa hàng tiền ở chính Uẩn Châu, lương mỗi tháng tại địa phương là bốn quan tiền, chúng ta trả sáu quan tiền, còn cho một bữa trưa, cho nên nhân công rất nhanh đã có đủ, ở các nơi khác cũng định làm thế này, tuy rằng dễ đắc tội người khác, nhưng cũng chẳng còn cách khác nữa.

- Tiền thuê nhà như thế nào?

Phạm Ninh lại cười hỏi.

- Tiền thuê chắc chắn không thể so với kinh thành được, thậm chí còn rẻ hơn phủ Ứng Thiên rất nhiều, giống như nhà tiệm sáu mẫu này, tại kinh thành mỗi tháng phải mất tám mươi quan, Ứng Thiên cốc là bốn mươi quan, nhưng ở đây mỗi tháng chỉ có mười năm quan tiền, các nơi khác cũng gần vậy, Từ Châu hơi đắt hơn chút, nhưng cũng chỉ có hai mươi quan tiền.

Phạm Ninh gật gật đầu:

- Các châu phủ khác có thể khai trương đúng hạn không?

- Trên cơ bản không thành vấn đề, bốn nhà tiệm đã được thuê, trưởng quầy và phó trưởng quầy đều đã tuyển xong, rồi tiểu nhị phòng kế toán bên Lai Châu mấy ngày nay sẽ chiêu mộ xong, tiếp theo lên phủ Ứng Thiên huấn luyện hai tháng, ba tháng sau đúng hạn khai trương.

- Vậy còn phòng bị mạo hiểm thì sao?

Đây cũng là vấn đề mà Phạm Ninh rất quan tâm.

- Đông chủ cứ yên tâm, cửa hàng tiền Chu Thị thành lập gần bốn mươi năm, đến giờ vẫn chưa xảy ra một trường hợp nào với vấn đề mạo hiểm. Chúng tôi quản lí rất nghiêm ngặt, như tiền tích trữ của mỗi tiệm sẽ không quá nhiều, nếu như có người rút tiền số lượng lớn, cần hẹn trước đó 5 ngày, chúng tôi sẽ đưa tiền từ kho vàng ở Ứng Thiên đến, ngoài ra người quản sổ và người quản tiền là phân biệt, còn nữa là chúng tôi có đội thẩm tra, lần lượt đến các tiệm để tra sổ, mỗi nhà tiệm mỗi năm ít nhất tra sổ một lần.

- Được rồi! Buổi chiều ta đi quân doanh xem xem, đợi đầu tháng phát bổng lần đầu tiên, ta sẽ quay lại tìm hiểu thêm tình hình.

Giữa phủ Ứng Thiên và phủ Khai Phong có trị trấn nhỏ mang tên trấn Bình Lưu, thị trấn tuy không lớn, nhưng vì ở vùng ven sông Biện, còn là nơi mà phủ Ứng Thiên và phủ Khai Phong tiếp giáp, cho nên nơi đây buôn bán vô cùng phát đạt, trên con phố duy nhất của thị trấn, cửa hàng, cửa hàng ngựa lừa, quán rượu, quán trà, lầu xanh, quán cầm đồ, quầy tiền, từng gian áp sát từng gian, trên con phố hơn một lí ngắn ngủi, không ngờ tập hợp hơn một trăm cửa hàng, đương nhiên cửa hàng nhiều, khách cũng nhiều, đặc biệt thương nhân nhiều nhất.

Rất nhiều tiểu thương đều xuống thuyền đổi xe ở đây, nguyên nhân rất đơn giản, đi tiếp năm lí nữa có một gác thuế trên sông Biện, nơi đây không thu thuế, nhưng bị tra thuế.

Mang theo hàng hóa, nhưng lại không có bằng chứng nộp thuế, thì phải bổ sung thuế và bị phạt nặng. Nhưng thuế đường bộ lại không có gác thuế, cho nên có rất nhiều tiểu thương đều lên bờ ở đây, sau đó thuê một chiếc xe lừa đi kinh thành.

Tuy rằng vào thành cũng có gác thuế, nhưng có thể trong thành giao dịch ngoài thành giao hàng mà! Đặc biệt có rất nhiều các kho ngân hàng thương mại ở ngoài thành, hàng hóa đưa vào trong kho, giao dịch kết thúc, cuối cùng một văn thuế cũng không nộp.

Cũng chính vì tồn tại lỗ hổng này, cho nên rất nhiều các tiểu thương kinh nghiệm dồi dào đều lên bờ ở trấn Bình Lưu, đổi thành thuê xe lừa vào kinh, cũng dẫn đến loại tiệm nhiều nhất trong trấn Bình Lưu là cửa hàng ngựa lừa, còn nhiều hơn quán rượu hai quán.

Giữa trưa, Lý Hàn ngồi một mình trong quán rượu uống rượu giải sầu, trước y son sắc vỗ ngực đảm bảo với Phạm Ninh, trong mười ngày bắt được Chu Thanh và Vương Xác, nhưng bây giờ một tháng sắp qua rồi, Chu Thanh với Vương Xác đến tận bóng còn không thấy, thực sự làm hyắn u sầu vạn phần.

Tuy rằng Phạm Ninh mãi an ủi y, khoản tham của Chu Thanh đã bị khống chế, người trốn mất cũng không quan trọng gì, nhưng Lý Hàn lại không thể tha thứ cho chính mình, lúc đó nếu như y không nhất thời bênh vực, không cho Chu Thanh một cơ hội, cũng không đến nỗi để Chu Thanh giết người vượt ngục, Phạm Ninh đã tha thứ cho y, nhưng y lại không thể tha thứ cho chính bản thân mình.

Lý Hàn thề nhất định sẽ tự tay mình bắt lấy Chu Thanh, đoạn thời gian này, y chả có việc gì, nên bèn ở lại trấn Bình Lưu, bố trí đường thủy chặn lấy Chu Thanh, lý do để y suy đoán Chu Thanh nhất định sẽ vào kinh là bởi vì hai vạn quan tiền của ã chỉ có hai nơi có thể lấy ra, một nơi là quầy tiền Kim Kiều ở huyện Tống Thành nơi gã để tiền, một nơi còn lại chính là tổng tiệm quầy tiền Kim Kiều ở kinh thành.

Bởi vì quan nha phủ Ứng Thiên đã ra lệnh không cho phép Chu Thanh lấy tiền từ quầy tiền huyện Tống Thành, nên gã chỉ có thể vào kinh thử vận may thôi.

Lý Hàn lại nâng chén lên một hơi cạn hết, y vừa xách ấm rượu lên định chuẩn bị đổ rượu cho mình, bỗng dưng dừng lại, con mắt bỗng thu lại thành một đường, y không ngờ rằng lại nhìn thấy Vương Xác.

Không sai, chính là Vương Xác, đứng trước cửa sổ một nhà khách đối diện chéo bên kia, chỉ cách mình có khoảng ba mươi bước.

Lý Hàn thấy Vương Xác quay đầu nhìn về bên mình, liền bò ra bàn, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, đúng là mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu, y dò tìm cả một tháng, không ngờ lại phát hiện khi mình uống rượu.

Một hồi lâu, Lý Hàn dần dần ngẩng đầu, phía trước cửa sổ đã không thấy Vương Xác.

Lý Hàn nhảy cẫng lên, giống như một cơn gió lộng chạy xuống dưới lầu, xung quanh thực khách đều một mực kinh ngạc nhìn y, một gã tửu bảo hô lớn:

- Khách quan, đừng quên trả tiền!

Lý Hàn làm sao còn có tâm tư trả tiền, y hô lớn với năm tên cấp dưới đang ở dưới lầu:

- Phát hiện Vương Xác, mau đi theo ta !

Năm tên cấp dưới liền tỉnh táo, một bước chạy ra khỏi quán rượu, theo Lý Hàn chạy nhanh đến nhà trọ, lúc cách nhà trọ còn có bảy tám bước, vừa lúc một gã đàn ông trung niên để râu dài đang bước ra từ khách sạn.

Gã chạm mặt nhìn Lý Hàn mặt hung ác đang chạy như điên tới chỗ mình, sợ tới mức mất hồn mất vía, quay đầu chạy như điên, nếu gã có thể ổn định tinh thần, Lý Hàn chưa chắc đã nhận ra gã.

Nhưng lúc này gã chạy liền lập tức bại lộ chính mình, Lý Hàn liếc mắt nhìn ra gã, đúng là Vương Xác giả dạng.

Lý Hàn chạy nhanh hơn, hai người một trước một sau chạy đi hơn bốn mươi bước, Lý Hàn dần dần đuổi kịp gã, bỗng nhiên, Lý Hàn nhảy một cái, đạp ngã Vương Xác ra đất.

Vương Xác bò dậy muốn chạy, cổ chân lại bị Lý Hàn nắm lấy, lúc này, năm tên cấp dưới chạy đến, cùng lúc ấn chặt Vương Xác xuống đất, dùng dây trói chặt gã lại.

Lý Hàn thấy người đi đường đều xông tới, liền hô:

- Chúng ta đi!

Y mang theo năm người, vác Vương Xác bị trói như cái bánh chưng lên, nhanh bước đi vào một khách sạn gần đó.

- Vương Xác, ngươi còn không chịu nói hay sao?

Lý Hàn từ ngoài đi vào, lúc này trên người Vương Xác chỗ nào cũng là máu, không có nổi một miếng da thịt lành lặn, không biết gã đã ngất xỉu bao nhiêu lần, lại bị người thẩm vấn dùng nước lạnh tạt cho tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment