- Trên người gã vạch bao nhiêu nhát rồi?
Lý Hàn hỏi hai tên cầm dao găm đứng cạnh.
- Khởi bẩm tướng quân, từ đầu đến chân, tổng cộng đã vạch hai trăm bốn mươi mốt dao.
Lý Hàn lạnh lùng nhìn Vương Xác:
- Rốt cuộc thằng kia ở nơi nào?
Vương Xác hai tay hai chân bị trói ngược trên một tấm gỗ dài, gã hấp hối nói:
- Ta không biết.
- Người không biết?
Lý Hàn lạnh lùng cười nói:
- Khi gã bị bắt, trên người chẳng còn gì cả. Hiện tại tín vật để gã lấy tiền lại trên người ngươi, ngươi còn dám nói không biết?
Lúc này, một tên lính đi vào, mang theo nửa cái túi, y để cái túi lên đất, cười nói:
- Động viên ba mươi nông dân, tổng cộng bắt được hai trăm con đỉa, đều to ụ cả.
Lý Hàn gật gật đầu, lại lạnh lùng với Vương Xác nói:
- Nghe thấy rồi đó! Hai trăm con đỉa chui vào trong thân thể ngươi, hút khô máu của ngươi, đây là tư vị gì nhỉ?
Vương Xác sợ tới run cả người, mặt méo mó, vừa nãy uy hiếp gã sẽ chặt phía dưới của gã, rồi vạch vài dao trên đó, gã đều chịu qua rồi, chưa khuất phục, bây giờ gã mới biết tại sao Lý Hàn lại vạch dao đầy vết thương trên người gã, là có mục đích, là một chuyện mà gã kinh sợ nhất.
Trên đời này Vương Xác sợ nhất chính là đỉa, đây là chuyện toàn quân đều biết, không ngờ rằng Lý Hàn lại dùng đỉa để đối phó với mình.
Lúc này, Lý Hàn đưa mắt liếc qua một cái, một tên lính tóm một đống đỉa bỏ lên trên bụng gã, một thứ gì đó lạnh lẽo, nhơ nhớp bò trên bụng gã, dọa gã sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, âm thanh còn thay đổi luôn, khiếp sợ kêu gào:
- Mau bỏ ra, ta nói, ta khai!
Binh lính bỏ đỉa ra, Vương Xác sợ đến nỗi tiểu tiện mất khống chế, vừa khóc vừa gào nói:
- Chu Thanh muốn ám sát Lương Quận Vương.
Sắc mặt Lý Hàn thay đổi hẳn, một phát túm cổ gã, lạnh lùng nói:
- Bây giờ gã đang ở đâu?
- Ta cũng không biết bây giờ gã đang ở đâu? Ta… ta chuẩn bị vào kinh lấy đi số tiền của gã, sau đó chạy trốn thật xa không quay lại.
Vương Xác không dám hoàn toàn nói thật, nếu gã để Trương Nghiêu Tá liên lụy vào, gã sẽ thực sự xong đời!
Lý Hàn không kịp ngẫm nghĩ lỗ hổng trong đây, vẻ mặt y vô cùng ác liệt, lập tức nói với cấp dưới:
- Các ngươi đem gã về sau, ta đi trước đây!
Lý Hàn vội vàng ra khỏi khách sạn, trở mình lên ngựa, giục ngựa chạy gấp về phủ Ứng Thiên.
Trong lòng y thực sự hơi hoang, ban đầu y nghĩ Chu Thanh sẽ trốn, nhưng không ngờ Chu Thanh lại đi ám sát Lương Quận Vương điện hạ, quả thực nghe rợn cả người, Bây giờ Lương Quận Vương đang ở kinh thành, nhưng lúc nào trở về phủ Ứng Thiên Lý Hàn cũng không biết, chuyện này hắn nhất định phải báo cáo với Phạm Ninh.
Trấn Bình Lưu cách Ứng Thiên hơn một trăm lí, tối hôm đó, Lý Hàn liền chạy tới huyện Tống Thành, đến luôn trên phủ Phạm Ninh cầu kiến!
Chu Hổ dẫn y đến ngoại thư phòng, Phạm Ninh đợi y ở đây đã lâu.
Thấy Lý Hàn vào, Phạm Ninh cười nói:
- Chắc hẳn có thu hoạch rồi hả?
- Khởi bẩm sứ quân, ti chức đã bắt được Vương Xác, theo gã khai ra, Chu Thanh muốn ám sát Lương Quận Vương điện hạ.
Lý Hàn lại đem quá trình bắt được và thẩm vấn Vương Xác kể lại chi tiết một lần nữa cho Phạm Ninh.
Ánh mắt Phạm Ninh lập tức trở nên ác liệt, hắn không nói gì, khoanh tay đi qua đi lại hồi lâu, thấp giọng nói:
- Quả nhiên giống như ta nghĩ.
Lý Hàn ngẩn ra:
- Sứ quân đã đoán được?
Phạm Ninh từ từ gật đầu:
- Lưu Sở nhận được tin tức, Trương Nghiêu Tá phái người ẩn núp ở phủ Ứng Thiên, chuẩn bị phá biến pháp của chúng ta, sau đó là vợ con của Chu Thanh bị giết, hung thủ không biết, nhưng bây giờ ta biết rồi, hung thủ nhất định là người của Trương Nghiêu Tá, mục đích là để kích Chu Thanh phục thù vì vợ con, tên hung thủ này rất có khả năng là Vương Xác, gã biết vợ con của Chu Thanh ở đâu, như vậy có thể giải thích tại sao tín vật lấy tiền của Chu Thanh lại có ở trên người gã!
Lý Hàn trừng to mắt nói:
- Ý của sứ quân là người của Trương Nghiêu Tá muốn mượn tay của Chu Thanh để ám sát Lương Quận Vương điện hạ.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Vương Xác không phải không đi kinh thành lấy tiền, gã là hoàng tuyền ở phía sau, một khi Chu Thanh đắc thủ, gã sẽ giết Chu Thanh diệt khẩu, như vậy nguyên nhân Lương Quận Vương bị ám sát sẽ là vì biến pháp của chúng ta ảnh hưởng đến lợi ích của đô chỉ huy sứ Chu Thanh, Chu Thanh thi hành trả thù, trách nhiệm cuối cùng rớt lên đầu chúng ta, và không còn dính líu gì đến Trương Nghiêu Tá nữa.
Lý Hàn lập tức hơi nóng nẩy, vội vàng nói:
- Chu Thanh có khi nào đã vào kinh thành rồi không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Kinh thành đề phòng nghiêm khắc, lại không dễ dàng trốn thoát, gã nhất định sẽ hành hung trên đường Lương Quận Vương trở về từ kinh thành đến phủ Ứng Thiên. Lương Quận Vương buổi sáng bắt đầu ngồi thuyền từ kinh thành xuất phát, ban đêm vừa đúng lúc đang di chuyển giữa phủ Khai Phong và phủ Ứng Thiên, hơn nữa giao giới giữa hai phủ không có quân đội đóng quân, nhân khẩu thưa thớt, nếu ta không đoán sai, Vương Xác nhất định biết Chu Thanh đang ở đâu.
Lý Hàn lập tức vừa sợ vừa giận dữ:
- Tên khốn kiếp này, dám gạt ta rằng gã không biết?
- Kỳ thật giờ ta cũng biết rồi, Chu Thanh nhất định đang trốn ở gần trấn Bình Lưu.
Quả thật Chu Thanh trú ẩn tại trấn Bình Lưu, tuy nhiên gã không trốn ở trong thị trấn, mà là trốn trong một thôn trang nhỏ ngoài trấn.
Vào đêm, Chu Thanh đứng ở sau lưng một cây đại thụ quan sát tình hình trong sông Biện, trên bến tàu của trấn Bình Lưu đậu đầy thuyền nhỏ, rất nhiều tiểu thương đi thuyền đến đều lên bờ ở trấn Bình Lưu, làm cho lập tức có một số lượng thuyền lớn tắc nghẽn, từng chiếc nối đuôi từng chiếc, gần như chiếm hết nửa lòng sông. Đây hoàn toàn là nơi ám sát Lương Vương hoàn hảo, gã chỉ cần trốn trên một con thuyền nhỏ, là có thể dễ dàng lên thuyền.
Chu Thanh cũng có nhược điểm, gã biết bơi chút, nhưng kỹ năng bơi không giỏi, gã lo tự mình không có năng lực này, cũng lo mình sẽ thất thủ, nhưng trốn trên thuyền thì khác rồi.
Chu Thanh cuối cùng lại nhìn qua con thuyền, liền quay đầu chạy về hướng tây.
Mười ngày sau, năm chiếc tàu chở khách ngàn thạch đi dọc theo sông Biện về hướng Đông, thuyền đi đầu chỉ thấy trên cắm một lá cờ ba góc màu vàng sẫm, trên cờ có ghi một chữ "Quan", đây là thuyền quan, đồn gác ven đường, thuế quan không được tra, bắt buộc phải cho đi cả đường.
Đội tàu này chính là đội tàu của Lương Quận Vương Triệu Trọng Châm, theo tình hình biến pháp thúc đẩy thuận lợi cùng với từng bước đi sâu, Triệu Trinh ngày càng mãn nguyện với hoàng tôn này của mình, "thành quyến nhật long", lần này vào kinh tổng kết báo cáo, nhận được lời khen của Triệu Trinh, được phong thêm làm Khai Phong doãn, tông chính tự khanh.
Đây là hai chức vụ khá nhạy cảm, do Tống Thái Tông Triệu Khuông Nghĩa từng đảm nhiệm qua Khai Phong Phủ doãn, nên chức vụ này không hay dễ dãi bổ nhiệm, ngay cả Bao Chửng đảm nhiệm phủ Khai Phong, cũng là Tri sự phủ Khai Phong, Đây giống với sau khi Đường Thái Tông Lý Thế Dân đảm nhiệm Thượng Thư Lệnh, chức vụ này của nhà Đường không còn phong cho quan nhân nữa, chức quan cao nhất có thể nhậm chức ở Thượng Thư Tỉnh biến thành Thượng thư Tả Hữu Phó Xạ.