Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 741 - Chương 738

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 738
 

Mà tông chính tự khanh là chức vụ quan trọng quản lý hoàng tộc, bình thường đều phải chuẩn hoàng tự đảm nhiệm, trước đó do phụ thân của Triệu Trọng Châm – Triệu Tông Thực đảm nhiệm, bây giờ đổi lại phong cho Triệu Trọng Châm.

Nhưng đây vẫn còn chưa đi hết bước cuối cùng, đó là Vương tước chưa đổi.

Tuy nhiên bách quan triều đình đều hiểu, vương tước của Triệu Trọng Châm chưa thay đổi, đó là do tư cách của y còn hơi non, chỉ cần y không phạm sai lầm lớn, nâng lên làm thân vương cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn, từ số người thị vệ có thể thấy, trước đó theo tiêu chuẩn quận vương chỉ trang bị ba mươi tên thị vệ, hiện tại mặc dù vẫn là quận vương, nhưng số lượng thị vệ đã tăng lên đến trăm người, biến thành tiêu chuẩn của thân vương, nếu như sắc phong làm Thái Tử, vậy là năm trăm người, Thiên Tử là ba nghìn người.

Lúc canh bốn, đội thuyền đi qua trạm gác thuế trấn Bình Lưu, trước mắt vài lí chính là trấn Bình Lưu rồi, hai bên bờ sông Biện mọi âm thanh đều tịch mịch, nhìn không thấy một ngọn đèn, chỉ có đèn của đội thuyền, bởi vì di chuyển giữa đêm, cho thuyền đi rất chậm, thuận dòng xuôi xuống.

Trong khoang thuyền, đèn vẫn còn sáng, dường như Triệu Trọng Châm vẫn chưa ngủ, vẫn còn đang dựa bàn đọc sách.

Lúc này, Chu Thanh mai phục trên một con thuyền nhỏ tay cầm một thanh kiếm dài sắc bén, ánh mắt thù hận nhắm vào đội thuyền cách một lí ngoài kia, y nhớ đến vợ con vô tội bị chết thảm, dần dần nắm chặt lấy chuôi kiếm.

Đội tàu càng ngày càng gần, ánh mắt của Chu Thanh đã tập trung vào chiếc thuyền thứ hai, buổi chiều gã đã tìm được mục tiêu, xác định thuyền thứ hai chính là của Triệu Trọng Châm.

Cuối cùng đội thuyền cũng đi qua bến tàu trấn Bình Lưu, nơi đây đậu đầy thuyền nhỏ, tuyến đường bị chiếm mất một nửa, đội thuyền liền áp sát với mấy con thuyền nhỏ để đi qua, khi con thuyền nhỏ thứ hai đi qua, cách nơi Chu Thanh trốn chưa đầy năm thước, Chu Thanh thả người nhảy lên tàu, gã ngồi xổm trên rìa thuyền, nhìn qua hai bên, xác định chính mình chưa bị ai phát hiện, lúc này mới xoay người, dùng ngón tay chấm chút nước miếng, chọc thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, nhìn vào trong khoang thuyền.

Chỉ thấy trong khoang thuyền thắp hai ngọn nến, chiếu sáng cả khoang thuyền, một nam tử mặc áo bào tím đang bò trên bàn ngủ, từ bóng người nhìn hẳn là một thiếu niên.

Chu Thanh mừng rỡ, gã không chần chừ nữa, nhảy lên dùng lưng đẩy rời cửa sổ, xông vào trong khoang, gã hét to một tiếng:

- Tiểu tặc chịu chết đi!

Gã hung hăng chặt đứt cổ của thiếu niên, đầu người lăn lông lốc trên đất.

- Không đúng!

Chu Thanh thầm kêu một tiếng, cổ quá yếu, không có xương cốt, nhìn chi tiết nữa, đôi mắt bỗng dưng trừng lớn, không ngờ người mặc áo bào tím là một con bù nhìn, đầu người dùng giấy vẽ một khuôn mặt, cười quỷ dị, dường như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của gã.

Bị lừa rồi, Chu Thanh muốn chạy, cửa bang một tiếng bị đá mở, vài tên thị vệ võ nghệ cao cường vung đao đánh vào, ngoài cửa sổ dường như cũng bị phong tỏa, gã không chút do dự, nhảy lên va vỡ một cái lỗ lớn trên nóc thuyền, leo lên đỉnh thuyền, chỉ thấy trên thuyền có hai mươi mấy tên thị vệ bao vây gã.

Chu Thanh không còn đường lùi, kêu to một tiếng, nhảy xuống sông. Lúc này, mười mấy chiếc tên phóng tới, gã tránh không kịp, trúng liền ba tên, ùm một cái rơi vào trong nước.

Gã không kịp rút tên, ném kiếm dài đi, liều mạng bơi về phía bờ, ngay khi gã vừa mới lên bờ, mấy thanh kiếm sắc nhọn đã chĩa vào cổ và sau tim của gã, ngay sau đó một gã trai tráng ấn chặt gã, mấy người cùng động tay, dùng dây thừng xiết chặt cổ của gã, trói gã lại.

Lúc này, mười mấy người cưỡi ngựa từ trong trấn đến, trong đó, hai người dẫn đầu chính là Triệu Trọng Châm và Phạm Ninh, hai bên đi theo mười mấy tên thị vệ, bốn gã trai tráng bắt lấy Chu Thanh chính là bốn người đám Chu Hổ thị vệ thân cận của Phạm Ninh.

Đội tàu đã cập bờ, nhóm lớn thị vệ tay cầm bó đuốc và đao dài điều tra dọc bờ, tìm kiếm đồng lõa của gã.

Sắc mặt của Triệu Trọng Châm có vẻ hơi tái nhợt, y nằm mơ cũng không ngờ rằng có người muốn ám sát chính mình, Phạm Ninh thản nhiên nói:

- Điện hạ, không sao rồi, lên thuyền thôi!

- Gã đã bị Trương Nghiêu Tá mua chuộc?

Triệu Trọng Châm hỏi.

- Trương Nghiêu Tá không ra mặt, bố trí ám sát trong phủ Ứng Thiên đó là mưu sĩ của lão - Dương Khải. Vương Xác đã khai hết, Lý Hàn đang phái người đi bắt giữ Dương Khải, nhưng ta e rằng việc này không bắt được bằng chứng xác thực tham gia vụ án của Trương Nghiêu Tá, nếu như không có bằng chứng xác thực, Trương Nghiêu Tá rất có thể không bị ảnh hưởng bởi chuyện này, hy vọng điện hạ có thể hiểu cho điểm này.

Triệu Trọng Châm thở dài một tiếng, xoay người xuống ngựa, đi về phía con thuyền dẫn đầu.

Ngay tại thời điểm Chu Thanh ám sát Triệu Trọng Châm thất thủ, trước một tòa nhà lớn chiếm đất gần mười mẫu phía nam huyện Tống Thành, hơn ngàn tên lính bao vây tòa nhà kín mít, Lý Hàn dẫn đầu năm nghìn tinh binh đợi ở phía đối diện cửa chính.

Một tên lính chạy nhanh tới, cúi người nói:

- Khởi bẩm tướng quân, đã bao vây xong!

Lý Hàn gật gật đầu, vung tay lên:

- Lên!

Năm trăm tên lính khiêng thang xông lên tòa nhà, bọn họ gác thang vượt qua tường, chạy sâu vào phía trong tòa nhà.

Cuối cùng Vương Xác vẫn không thể vượt qua nỗi sợ bị đỉa chui người, khai hết tất cả những gì mà gã biết. Tòa nhà này là nơi mà Dương Khải mới thuê nửa tháng trước, cũng là căn cứ của chúng ở phủ Ứng Thiên. Thỏ khôn ba hang, trừ tòa nhà này ra, còn có một nhà dân và một viện nhỏ ở ngoài thành, nhưng nhà dân và tiểu viện đều đã điều tra qua, không phát hiện thấy vết tích của Dương Khải, Lý Hàn bèn đưa quân đến bao vây tòa nhà này.

Lúc này trong một lầu nhỏ của nội viện tòa nhà, Dương Khải đang đốt các loại văn thư trong lò hương đồng, tiêu hủy tất cả các dấu vết có liên quan đến Trương Nghiêu Tá.

Thậm chí bao gồm cả ba mươi tên cấp dưới đều là võ sĩ được lão huấn luyện bí mật tại phủ Ứng Thiên. Những võ sĩ này chỉ biết chủ nhân của chúng ở kinh thành, nhưng không biết chủ nhân là ai.

Lúc này, một gã cấp dưới chạy lên nói:

- Chủ nhân, binh sĩ đã tấn công đến hậu viện, lập tức sẽ đến đây, mau đi thôi!

Dương Khải cười khổ một tiếng, bên ngoài đã bị bao vây nghiêm ngặt, ta còn có thể đi về đâu?

Người của Phạm Ninh có thể tìm đến đây, chứng minh Vương Xác thất thủ bị bắt rồi.

Gã thở dài nói:

- Đối phó với chúng, tranh thủ thời gian cho ta, ta còn có một chút đồ cần phải đốt đi.

Tên cấp dưới xoay người xuống lầu, bốn phía tiếng kêu giết vang dội, binh sĩ đã đến tới tầng dưới, mười mấy tên võ sĩ liều chết chống cự ngăn ở đầu cầu thang.

Lúc này, Lý Hàn cũng đuổi tới, y thấy võ sĩ áo đen thủ lấy cửa cầu thang, liền ra lệnh:

- Dùng tên nỏ bắn chết chúng!

Trăm tên lính giơ nỏ lên, trăm nỏ cùng bắn, một trận cung tên dày đặc bay đến cửa cầu thang, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, chỉ sau hai lượt tên, toàn bộ mười lăm võ sĩ đều bị bắn chết.

Mười mấy tên binh lính dẫm trên thi thể chạy lên trên lầu.

Bình Luận (0)
Comment