Dương Khải xé bỏ bức thư cuối cùng cho vào lò, lúc này trên cầu thang truyền đến tiếng chân chạy gấp rút, binh sĩ lên đến đây rồi.
Gã run rẩy rút lấy trong ngực mình một lọ nhỏ cao gần một tấc, rút nút lọ, bên trong là chất lỏng đỏ thẫm, đây chính là Hạc Đỉnh Hồng. Dương Khải cười thảm một tiếng, uống một hơi cạn sạch thuốc độc trong lọ, chai thuốc leng keng rơi xuống đất.
Bang, cửa phòng bị đá mở, mười mấy tên binh sĩ xông vào, Dương Khải lại ôm bụng chậm rãi ngã ra đất, cuộn tròn mình lại, mặt đã nổi sắc đen, hơi thở ngày càng yếu ớt, mưu sĩ mà Trương Nghiêu Tá dựa vào nhất cuối cùng đã chết ở phủ Ứng Thiên.
Binh lính rò soát một loạt trong phủ, nhưng cũng không tìm thấy một bức thư hay mẩu giấy nào, Lý Hàn nhìn thư từ đã bị đốt thành tro bụi trong thùng hương, thở dài nói:
- Không cần soát nữa, thu binh về doanh!
Hai ngày sau, tin tức Lương Quận Vương gặp ám sát ở thị trấn cực đông trấn Bình Lưu của phủ Khai Phong truyền về kinh thành, Triệu Trinh liền động cơn thịnh nộ, ra chỉ yêu cầu phủ Khai Phong và phủ Ứng Thiên điều tra rõ án này trong vòng 3 ngày.
Nhưng ngay tại ngày thứ hai, báo cáo tra án của Phạm Ninh đã được đưa đến bàn của Triểu Trinh, bao gồm lời khai của hai tên thích khách, tuy rằng bọn chúng đều là tướng lĩnh quân vùng ven phủ Ứng Thiên, nhưng căn cứ theo những gì chúng khai, chúng bị mưu sĩ của Trương Nghiêu Tá là Dương Khải mua chuộc.
Chỉ có điều Dương Khải đã tự vẫn, cũng không có tìm thấy bằng chứng tham gia vụ án của Trương Nghiêu Tá.
Buổi chiều cùng ngày, Triệu Trinh ra chỉ đạo, bản án này là tướng lĩnh quân vùng ven trả thù biến pháp, xử tử hai tên thích khách, đồng thời phê chuẩn cho phủ Ứng Thiên kết án. Đồng thời bổ sung thị vệ cho Triệu Trọng Châm thêm hai trăm người. Số thị vệ của Triệu Trọng Châm lên đến năm trăm người.
Phủ Ứng Thiên cũng là trấn buôn bán, cửa hàng tiền phần đông, ba cửa hàng nổi danh nhất là cửa hàng tiền Tụ Tài, cửa hàng tiền Tín Nghĩa và cửa hàng tiền Kim Kiều, đều là cửa hàng lớn ở kinh thành, cửa hàng tiền Kim Kiều tiến vào phủ Ứng Thiên muộn nhất cũng vài chục năm.
Mà cửa hàng tiền Chu thị cũng không đặt chân ở phủ Ứng Thiên, mãi đến ba tháng trước Phạm Ninh đảm nhiệm tri phủ Ứng Thiên mới bắt đầu mạnh mẽ, cứng rắn tiến vào phủ Ứng Thiên, ở Tống Thành mở năm cửa hàng tiền, cửa hàng tiền phát triển hết sức nhanh chóng, ba tháng ngắn ngủi, bay lên trở thành cửa hàng tiền lớn thứ tư phủ Ứng Thiên.
Mười ngày sau, Phạm Ninh cùng Triệu Trọng Châm thị sát cửa hàng tiền Chu thị phủ Ứng Thiên, cửa hàng tổng nằm đối diện với phủ nha phủ Ứng Thiên, hướng nam đi hơn mười bước là khu vui chơi giải trí đông bắc ngoài thành, hết sức phồn hoa náo nhiệt.
Khi Phạm Ninh và Triệu Trọng Châm đến cửa hàng tiền, đại quản sự Lưu đã ở cửa lớn chờ đợi, Triệu Trọng Châm kinh ngạc mà cười nói:
- Tại sao Đại quản sự lại ở chỗ này?
Đại quản sự Lưu cười nói:
- Liên quan tới sự thành bại của cải cách quân bổng, ta phải tới đây duy trì ổn định!
- Nói rất hay.
Triệu Trọng Châm khen:
- Ngày mai sẽ là lần đầu tiên cấp quân bổng, không biết cửa hàng tiền chuẩn bị như thế nào rồi?
- Đã chuẩn bị sắp xếp, hoan nghênh Điện hạ tới kiểm tra!
- Không dám nhận là kiểm tra, ta cũng đến đây học tập thôi.
Phạm Ninh nháy mắt với đại quản sự Lưu, đại quản sự Lưu làm tư thế mời:
- Điện hạ mời!
Phạm Ninh theo Triệu Trọng Châm đi vào cửa hàng, cửa hàng tiền phủ Ứng Thiên vốn là nhà kho, là hiệu cầm đồ, đằng sau xây dựng nhà kho bằng đá rất chắc chắn, tiền đồng đặt trong kho hàng, trong kho hàng để hoàng kim bạc trắng cùng với vật phẩm quý giá khác, trướng phòng và trung đường nằm giữa, là chỗ làm việc của cửa hàng tiền, phía trước chính là sảnh tiệm, sảnh rất lớn, chiếm chừng hai mẫu đất, chia làm mười quầy, trước từng quầy có một tiểu nhị thu tiền.
Trong sảnh không để tiền, lấy tiền đều có chuyên gia phụ trách từ trong kho hàng đưa đón, đại quản sự Lưu mời Triệu Trọng Châm vào sảnh tiệm, trên một cái bàn lớn dựa vào tường bày một loạt sáu cái khung sắt, trên khung treo tấm biển xanh, ứng với sáu quân doanh của Sương quân, từng cái khung sắt bày năm sáu bản trướng, trong đó năm khung sắt được khóa chặt, chỉ có nhãn hiệu phủ Ứng Thiên là để mở.
- Nơi này còn có sổ sách năm châu khác nữa à?
Triệu Trọng Châm không hiểu hỏi.
Đại quản sự Lưu khẽ cười nói:
- Nơi này không chỉ là tổng cửa hàng phủ Ứng Thiên, đồng thời cũng là tổng cửa hàng Kinh Đông Lộ, mặt khác binh lính quân doanh Kinh Đông Lộ vừa có thể lấy tiền cùng ngày, đồng thời cũng có thể đến phủ Ứng Thiên lấy tiền, đương nhiên, khách bình thường cũng giống như vậy, có thể lấy tiền liên thông giữa các châu.
- Phương diện này có một vấn đề.
Triệu Trọng Châm suy nghĩ nói: - Nói thí dụ như người tên Trương Tam gửi tiết kiệm ở cửa hàng tiền Chu thị Từ Châu, y lấy tiền ở cửa hàng tiền Từ Châu, sau đó lại cưỡi ngựa tới cửa hàng tổng phủ Ứng Thiên lấy tiền, lúc này y không có tiền ở trong cửa hàng tiền Chu thị, nhưng làm sao ngươi biết?
Đại quản sự Lưu cười nói:
- Kỳ thật phương pháp xử lý các cửa hàng tiền đều giống nhau, phương diện này phân hai tình huống, một cách là trước đó Trương Tam nói cho cửa hàng tiền Từ Châu, y sẽ lấy tiền ở phủ Ứng Thiên, sau đó cửa hàng tiền Từ Châu viết ra một bức thư lấy tiền giao châu, trên đó ghi số dư tiền tiết kiệm của y và lần này chuẩn bị lấy bao nhiêu tiền, sau đó Trương Tam mang thư lấy tiền, lệnh bài tiền tiết kiệm cùng với khẩu lệnh, đến cửa hàng tổng phủ Ứng Thiên lấy tiền.
- Mà một tình huống khác, Trương Tam không có nói cho cửa hàng tiền Từ Châu, trực tiếp đến phủ Ứng Thiên, trên tay y dĩ nhiên là không có thư lấy tiền giao châu, nếu vậy, y nhất định phải đợi hai ngày, chúng ta sẽ gửi thư chim bồ câu đi cửa hàng tiền Từ Châu xác nhận, xác nhận không có lầm mới có thể lấy tiền.
- Bình thường các cửa hàng tiền phía dưới và tổng cửa hàng không có liên hệ?
- Có liên hệ, cách mười ngày cửa hàng phía dưới báo chi tiết rõ ràng cho tổng cửa hàng một lần, báo cáo số tiền tiết kiệm và số tiền vay của từng khách hàng.
- Vậy báo cáo cho cửa hàng tổng ở kinh thành thì sao?
Triệu Trọng Châm hỏi.
- Tiền vay một ngàn quan, tiền tiết kiệm ba nghìn quan, chúng ta gọi là khách hàng lớn, khách hàng lớn nhất định phải báo tổng cửa hàng kinh thành.
Lúc này, một gã tiểu nhị ôm một chồng sổ sách thật dày tới, đặt lên bàn, đại quản sự Lưu cười nói:
- Sổ sách năm nghìn Quân đội Phủ Ứng Thiên đều ở nơi này, mỗi người gửi tiết kiệm có một mã số, mỗi bản hai trăm người gửi tiết kiệm, tổng cộng hai mươi sáu bản, từ áp ti trở lên một mình một quyển.
Đại quản sự Lưu lại chỉ chỉ ngăn tủ lớn nhất phía sau nói:
- Ngoại trừ sổ sách, còn có thẻ kẹp, mỗi người một tấm, sau khi ban ngày dùng xong, buổi tối phải trèo lên trướng, nhất định phải duy trì trướng thẻ kẹp đồng nhất.
Triệu Trọng Châm cầm sổ sách tướng lĩnh lên, y tùy tay mở ra, tờ thứ nhất đó là Đô chỉ huy sứ Lý Hàn, trên đó có ghi mã số người gửi tiết kiệm của y, trang đầu sổ sách ghi chép mùng một tháng tám, nhập sổ quân bổng năm mươi quan, số dư còn lại năm mươi quan.