Triệu Trọng Châm ngẩn ra:
- Không phải ngày mai mới là ngày phát quân bổng sao?
Phạm Ninh cười giải thích:
- Trước năm ngày tiền sẽ do An Phủ Sứ Ty chuyển cho cửa hàng tiền, ngày mai là ngày phát bổng binh lính, rất nhiều binh lính sáng sớm sẽ chạy tới cửa hàng tiền lấy tiền, nhất định phải nhập sổ trước.
- Thì ra là thế!
Triệu Trọng Châm vui vẻ cười nói:
- Vậy ngày mai chúng ta tới xem náo nhiệt!
Ngày phát bổng mỗi tháng cũng là ngày quân doanh nghỉ, từ trước binh lính phải đến xế chiều mới có thể tới lĩnh tiền, sau đó buổi tối vào thành ăn cơm uống rượu, nhưng sau khi đổi sang cửa hàng tiền phát bổng, sáng sớm rất nhiều binh lính đã chạy vào thành.
Sáng sớm, cửa hàng tiền Chu thị cũng mở cửa rồi, rất nhanh, trước tổng cửa hàng tiền Chu thị phủ Ứng Thiên xếp hàng dài, mười quầy đều xếp đầy hàng dài, trong tay từng binh lính cầm tấm thẻ đồng, trên mặt đều vạn phần kích động, đại đa số binh lính là lần đầu tiên nhận quân bổng đủ ngạch, không có bị cắt xén.
Đám tiểu nhị loay hoay đầu đầy mồ hôi, bọn họ tiếp nhận thẻ đồng, lập tức chạy tới trong tủ tìm thẻ kẹp, tìm được thẻ kẹp, quay lại hỏi:
- Lấy bao nhiêu tiền?
- Ta có bao nhiêu tiền?
- Năm quan tiền!
Binh lính kích động nắm chặt tay, trước kia đều bị cắt xén mấy trăm đồng, lần này không bị khấu trừ, gã vội vàng nói:
- Ta lấy hai quan năm trăm đồng!
- Chỉ có thể lấy số nguyên, hoặc là hai quan, hoặc là ba quan tiền.
- Vậy hai quan tiền đi.
- Khẩu lệnh (mật khẩu) ?
Binh lính cảnh giác nhìn về hai bên và phía sau, từ trong lòng lấy ra một phong thư, từ bên trong lấy ra tờ giấy đưa lên, tiểu nhị nhìn thoáng qua giấy khẩu lệnh, trả lại giấy khẩu lệnh cho gã, khẩu lệnh là do tiểu nhị cửa hàng tiền tới quân doanh phát cho binh lính cùng với thẻ đồng, từng binh lính đều nhận được một thẻ đồng và một tờ giấy có khẩu lệnh.
Tiểu nhị lấy ra hai tờ giao tử mệnh giá một xâu tiền đưa cho binh lính, binh lính cầm tiền chen ra, tiểu nhị hô:
- Kế tiếp!
Hôm nay, bởi vì quá nhiều người, chỉ có thể lấy tiền, tốc độ rất nhanh, đội ngũ đang nhanh chóng ngắn lại.
Phạm Ninh cùng Triệu Trọng Châm đứng ở đường cái đối diện, nhìn binh lính ra ra vào vào, lúc này Triệu Trọng Châm ngăn một tên lính lại hỏi:
- Dùng cửa hàng tiền lấy tiền cảm giác như thế nào?
Binh sĩ gật đầu nói:
- Ngày hôm qua còn rất lo lắng, hôm nay tiền vào tay, lập tức an tâm, cảm giác rất tiện, hơn nữa lần đầu tiên được lấy toàn bộ quân bổng, rất kích động.
- Ngươi cảm giác có cái gì không tiện hoặc là không hài lòng không?
Binh lính suy nghĩ nói:
- Không tiện duy nhất là không thể lấy tiền lẻ, ta muốn lấy hai quan năm trăm đồng, nhưng cửa hàng tiền chỉ có thể lấy tròn số quan, hoặc là hai quan, hoặc là ba quan, năm trăm đồng tiền không lấy được.
- Đây là vì sao?
Triệu Trọng Châm kỳ quái hỏi Phạm Ninh.
- Khởi bẩm điện hạ, chủ yếu là vấn đề chênh lệch tiền đồng và tiền giấy, ở cửa hàng tiền một xâu tiền chỉ có thể đổi chín trăm năm mươi đồng tiền, mà triều đình phát lương bổng luôn luôn dùng tiền giấy, nếu vị binh lính này muốn lấy hai quan năm trăm đồng tiền, vậy cuối cùng gã chỉ có thể lấy hai tờ một quan và bốn trăm bảy mươi lăm đồng tiền, hơn nữa rất tốn thời gian, để không chậm trễ những binh lính sau lấy tiền, cho nên hôm nay chỉ có thể thấy tiền tròn số, gã có thể đổi tiền khi dùng cơm uống rượu, chênh lệch giá đã bao hàm ở bên trong lợi nhuận cửa hàng thu vào, tất cả cửa hàng tiền đều như vậy, đưa ra tiền giấy lấy tiền tròn số quan, không lấy tiền đồng rải rác.
- Thì ra thế!
Triệu Trọng Châm gật đầu, lại hỏi:
- Khi nào tiền giấy cùng tiền đồng có đủ ngạch để đổi?
- Việc này triều đình cần có số lượng bạc trắng cùng vàng cực lớn, tiền giấy còn phải có thời gian dài không bị giảm giá trị, dần dần mới có thể giành được niềm tin của dân chúng, hiện tại không có cách nào, nếu dựa theo một đổi một, bên ngoài vốn không có tiền giấy rồi, tất cả mọi người sẽ chạy đến cửa hàng tiền đổi tiền đồng, việc này cần phải có thời gian.
Hai người rời khỏi cửa hàng tiền, giục ngựa chạy chầm chậm, Triệu Trọng Châm lại nói:
- Hiện tại, ta rất quan tâm đến tâm trạng của các tướng lĩnh, có ai thấy bất mãn hay không?
Phạm Ninh thản nhiên cười nói:
- Lòng mang bất mãn là tất nhiên, dù sao lợi ích nhận được bị hao hụt, ta đoán chịu tổn thất chỗ này thì sẽ có chỗ khác bù lại?
- Có ý gì?
- Rất đơn giản, phải kính trà, Chỉ huy sứ vơ vét tài sản đội trưởng, đội trưởng vơ vét tài sản của áp ti, áp ti vơ vét tài sản hỏa trưởng hoặc binh lính, cuối cùng vẫn là mỡ nó rán nó.
Triệu Trọng Châm ngây ngẩn cả người:
- Vậy dùng cửa hàng tiền phát bổng còn có ý nghĩa gì?
- Đương nhiên là có ý nghĩa, hiếu kính cấp trên cũng có thể cho, cũng có thể lờ đi, trừ phi ngươi muốn thăng quan, nếu không phía trên không có cách nào, nhưng cắt xén quân bổng cũng là bị bức bách, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều phải tốn ngần ấy tiền.
- Nhưng liệu có xảy ra tình trạng không được binh lính biếu tặng liền gây khó dễ không?
Phạm Ninh mỉm cười:
- Không phải như thế, dù sao đại bộ phận binh lính cũng không nguyện hiếu kính, chỉ có thể nói hiếu kính thủ trưởng sẽ có điểm tốt, nhưng không hiếu kính, thì không lấy được ưu đãi, không thể trách, cũng không đến mức làm khó dễ, loại hiếu kính liên quan tới ân tình, rất khó tránh!
- Vậy việc ăn bổng lộc khống thì sao? Có thể tro tàn lại cháy không?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Trong ngắn hạn sẽ không, sau này thì khó nói, trừ phi toàn quân cùng nhau đẩy mạnh, dùng quân pháp nghiêm khắc hạn chế, nếu xuất hiện trường hợp binh lính không còn ở vị trí thì một tháng nhất định phải báo cáo, nếu không nghiêm trọng thì cảnh cáo, đến ba tháng mới báo thì quân tào lại và Chỉ huy sứ bị khai trừ quân chức, báo trong vòng chưa tới nửa năm thì khai trừ quân chức và giam vào ngục, nửa năm trở lên không báo, giết không tha, không chỉ có như thế, còn phải định kỳ giám sát kiểm kê binh lính, theo trên chế độ để các tướng lĩnh không dám ăn bổng lộc khống.
Dựa theo sự thuận lợi khi thi hành phân chia chế độ nhân bổng, bắt đầu thi hành hạng mục thứ ba của cuộc cải cách chính trị, đó chính là thực hiện cuộc khảo sát huấn luyện mới. Mấu chốt của cuộc huấn luyện này nằm ở người chỉ huy sứ, chỉ huy sứ mà dốc hết sức mình, vậy thì sĩ binh cũng được huấn luyện không tệ, lỡ như chỉ huy sứ lười biếng, vậy thì sĩ khí cũng sẽ rời rạc, cho nên cuộc khảo hạch đối với người chỉ huy sứ rất là quan trọng.
An Phủ Sứ Ty đã căn cứ tình hình hiện tại và đặt ra một biện pháp huấn luyện cơ bản, cộng thêm phần thưởng khuyến khích cho sự huấn luyện tốt. Sự huấn luyện cơ bản tức là mỗi ngày phải dành ra hai canh giờ để tập huấn, nếu như không hoàn thành được thì sẽ bị trừ quân bổng, nếu như vượt mức khoảng thời gian huấn luyện đó sẽ được thưởng, mỗi ngày tăng thêm bốn canh giờ để tập huấn luyện, tất cả đều do Quân Tào Sứ và Công Tào sứ của doanh tự mình sát hạch.
Cái cần nói rõ ra ở đây chính là, hóa ra chức quan lục lại ở mỗi doanh trại sau khi áp dụng Binh Tướng pháp đều bị hủy bỏ cả rồi, lục lại thực thi binh pháp ở Đô doanh, mà đó lại là một phần của An Phủ Sứ Ty nữa, họ không chịu nằm dưới trướng của Đô Chỉ Huy sứ.