Phạm Ninh thở dài:
- Có lẽ Thiến tỷ nói đúng, A Đa còn chưa chuẩn bị tốt để gả đi, nếu là như vậy ta cũng không muốn miễn cưỡng con bé.
- Thiếp cảm thấy nguyên nhân khiến A Đa tức giận cũng không phải là muội ấy không muốn gả, mà là muội ấy không muốn gả vào Sài gia.
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Lời này của nàng là có ý gì?
Chu Bội cười khẽ:
- Thật ra thiếp đoán, có khả năng A Đa đang thích một người.
- Là ai?
- Là cháu trai của tam tổ phụ, Chu Tề. Chàng có gặp qua rồi đấy.
Phạm Ninh nghĩ tới, hắn đương nhiên gặp qua rồi, là cháu trai thứ bảy của Chu Nguyên Phong, cả ngày cầm một quyển sách gật gù đọc ở trong sân. Tên đó yêu sách như mạng, có biệt hiệu là Tiểu Phu Tử.
- A Đa đã gặp qua cậu ta?
Phạm Ninh kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên gặp qua rồi, A Đa ở lại quý phủ, thường tìm đệ ấy mượn sách, thiếp thấy trong phòng A Đa có quyển "Thơ Đường toàn tập", chính là Tiểu Phu Tử đưa cho muội ấy. Hai người rất thân thiết, chỉ là chàng không biết thôi.
Phạm Ninh chợt nhớ muội muội mình cũng là một tiểu thư mọt sách, thích xem sách và mua sách. Khả năng hai người tìm được tiếng nói chung cũng cao, tuổi tác lại tương đương.
Phạm Ninh có chút động tâm, chủ yếu là hắn vô cùng quen thuộc Chu Nguyên Phong, nếu so sánh với gả vào Sài gia, muội muội gả cho cháu của Chu Nguyên Phong càng làm cho hắn đồng ý hơn, nhưng quan trọng vẫn là bản thân muội muội hắn thích mới được.
Phạm Ninh chắp tay đi vài bước, hỏi:
- Chu Tề dạo gần đây tình trạng thế nào rồi?
- Cậu ấy trở về Bình Giang Phủ tham gia thi Giải, tam gia đối với cậu ấy có kỳ vọng rất lớn, chàng cũng biết tam gia vẫn tiếc hận khi con cháu không có ai đỗ Tiến sĩ.
Phạm Ninh gật đầu, Chu Nguyên Phong đúng là giàu ngang một nước, nhưng vẫn là một thương nhân, con của ông ấy có khả năng là người khôn khéo, dù là xử lý trang viên hay kinh doanh cửa hàng đều làm rất khá, duy chỉ có việc đèn sách lại không được. Ông ấy có 4 con trai và mười mấy cháu trai, nhưng hiện tại đến một cử nhân cũng không có, duy chỉ có mình Chu Tề từ nhỏ thích đọc sách. Chu Nguyên Phong đặt kỳ vọng vào cậu ta rất lớn.
Hắn trầm tư một lát rồi nói:
- Nếu A Đa thực sự thích Chu Tề, ta lại không phản đối, sẽ cố gắng cho hai đứa có cơ hội gặp mặt, nếu có hảo cảm với nhau, như vậy hôn sự này cứ vậy mà tiến hành.
Chu Bội nhoẻn miệng cười:
- Chuyện này cứ giao cho thiếp đi.
áng sớm hôm sau, Phạm Ninh đi tới phủ Ứng Thiên, hắn vừa đến quan phòng của mình ngồi xuống, Thông phán Vương An Thạch liền rảo bước đi vào. Vương An Thạch chạy tới vội vội vàng vàng như vậy nằm trong dự đoán của Phạm Ninh. Đoán chừng Công Tôn Huyền Sách đã nói với ông chuyện của huyện Ngu Thành rồi.
Phạm Ninh cũng muốn nghe một chút Vương An Thạch giải thích thế nào?
- Chuyện của huyện
Ngu Thành Công Tôn tiên sinh đã nói với ta rồi.
Vừa vào cửa, Vương An Thạch liền đi thẳng vào vấn đề.
- Ngồi xuống rồi hãy nói!
Phạm Ninh khoát tay, mời Vương An Thạch ngồi xuống.
Lúc này, trà đồng tiến vào đưa trà lên cho họ.
Phạm Ninh lúc này mới điềm tĩnh nói:
- Chuyện huyện Ngu
Thành là chúng ta khi trở về tình cờ gặp, tự thuật của ông chủ quán trà cũng chỉ là lời nói của một bên, chúng ta không thể từ đấy coi là căn cứ đánh giá, tuy nhiên, nếu sự tình là thật, vấn đề kia thật nghiêm trọng, Thông phán cảm thấy thế nào?
Vương An Trạch gật đầu.
- Phủ quân nói rất
đúng, khi ta ban hành Bảo Giáp Pháp, đối với các khoản chi tiêu của Đô bảo chính đều làm quy định rõ ràng, do huyện nha trợ cấp, có khả năng còn huyện cá biệt không có trợ cấp kịp thời, dẫn đến bảo chính phân bổ chi phí cho gia đình nông dân, điểm này ta không phủ nhận.
Vương An Thạch trầm ngâm một chút lại nói:
- Tối hôm qua ta suy nghĩ cả một đêm, chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ hay không, biến Đô bảo chính thành một loại nha dịch, do nhiều người thay phiên đảm nhiệm, ở huyện không tiến hành trợ cấp nữa, chỉ có miễn làm việc và thuế ruộng năm đó của Đô bảo chính cùng người nhà của họ, cho bọn hắn đảm nhiệm Đô bảo chính và bồi thường của bảo chính, sau đó thiết lập lại quy định tố cáo, một khi Đô bảo chính phân bổ cho dân chúng ngoài chi phí thuế ruộng, dân chúng có thể kiện lên cấp trên huyện nha, hoặc là kiện lên cấp trên Đề Hình Án Sát ty.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Ý nghĩ thứ hai của Thông phán thật ra khả thi, nếu chỉ là làm thử ở phủ Ứng Thiên, ta cảm thấy vấn đề không lớn, nhưng nếu mở rộng ra tất cả châu trong thiên hạ, ta cảm thấy sẽ xuất hiện trở ngại.
- Phủ quân cho rằng sẽ
xảy ra vấn đề gì?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Biện pháp Thông phán vừa mới nói là đề phòng Đô bảo chính lấy thiên vị, kỳ thật ta lo lắng cũng không phải Đô bảo chính, mà là huyện nha, một khi Đô bảo chính đã trở thành công cụ khai thác tài nguyên của huyện nha, chúng ta lại nên phòng bị thế nào?
- Dân chúng có thể đến châu nha cáo trạng, thậm chí đi Đề Hình Án Sát Ty kiện lên cấp trên!
- Huyện nha trả thù nông dân cáo trạng thì làm thế nào? Nếu châu huyện thông đồng hãm hại thì làm sao? Nếu quan lại bao che cho nhau thì làm sao?
Phạm Ninh không chút khách khí nhằm vào Vương An Thạch.
Vương An Thạch sau một lúc lâu nói:
- Mọi người đều là quan viên đã đọc qua sách thánh hiền, trị quốc bình thiên hạ là nguyện vọng trong lòng của mỗi người đọc sách chúng ta, ta tin tưởng hầu hết quan viên đều chính trực, chỉ có cực hiếm quan viên sẽ xuất hiện việc ăn hối lộ trái pháp luật.
Phạm Ninh cũng cảm giác mình giọng điệu quá cứng nhắc, hắn dịu giọng đi một chút, nói:
- Giới Phủ huynh, ta không phải không ủng hộ biến pháp, nhưng chúng ta nhất định phải cân nhắc quy định mạo hiểm, châu huyện bị áp chế nhiều năm, một khi biến pháp cho bọn họ chỗ sơ hở trên quy định, bọn họ sẽ lợi dụng không chút do dự, Bảo Giáp Pháp chính là ví dụ như vậy, dân chúng gọi Đô bảo chính là Bảo nha, chứng minh trong mắt dân chúng, Đô bảo chính cũng trở thành một loại quan, có quyền lực tương ứng.
Dừng một chút, Phạm Ninh lại tình ý sâu xa nói:
- Chúng ta nhất định phải nghĩ lại, tại sao có thể xuất hiện hiện tượng Bảo nha, lẽ nào không phải huyện nha cố ý buông thả, biến Bảo nha thành huyện nha kéo dài quyền lực sao?
- Vậy ý của phủ quân là nói Bảo Gia Pháp thất bại, nên bãi bỏ?
- Đúng vậy! Hễ là biến pháp làm lung lay chế độ quyền lực hiện có, đều không thể thực thi, hơn nữa, cải cách chính trị nhất định không thể cho châu huyện bất kì cơ hội mở rộng tài nguyên nào hết.
- Nhưng biến pháp này đệ không đi thực nghiệm, làm sao biết không được? Đầu tiên phải đi thử, nếu như phát hiện không đúng, sau đó hãy đi sửa lại, không thể dựa vào tưởng tượng, cảm thấy nó là phương pháp hại dân liền chùn bước, cứ như vậy trơ mắt nhìn Đại Tống mục nát đi xuống?
Ngữ khí của Vương An Thạch cũng trở nên kịch liệt.
- Vương Thông phán, biến pháp phải tìm đúng điểm quan trọng, không thể mù quáng mà rải toàn diện, rất nhiều năm trước ta cũng đã nói, biến pháp đầu tiên phải thành công ở một điểm nào đó, khiến triều đình nếm được ích lợi, mới có càng nhiều người ủng hộ, chúng ta cải cách trên sương quân, cắt giảm quân đội, khiến gánh nặng chi phí quân đội của triều đình giảm xuống, cải thiện khoản chi tài chính triều đình cực lớn, đây chính là một điểm tốt, khởi đầu thắng lợi, tiếp sau sẽ hình thành nên vòng tuần hoàn tốt.