Chân nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, vạn phần bất đắt dĩ rời phụ thân mình.
Phạm Ninh bế con gái giao lại cho Âu Dương Thiến, sau đó nhìn về phía Phạm Cảnh đang say giấc ở trong lòng của nhũ mẫu. Phạm Cảnh vừa mới tròn một tuổi, đường nét rất giống Phạm Ninh lại mang thêm vài phần thanh tú của mẫu thân.
- Ta có việc quan trọng cần tuyên bố.
Phạm Ninh nhấp một ngụm rượu rồi nói:
- Thời gian ta ở phủ Ứng Thiên sẽ không lâu nữa, có thể cuối năm sẽ bị điều đi.
Chu Bội hỏi:
- Tin tức này có chính xác không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Chỉ là nghe được một vài tin đồn. Tuy nhiên biến cố đã qua, bản thân ta cũng muốn về kinh.
- Hay để thiếp nghe ngóng bên phía phụ thân một chút?
- Không cần, ý của ta là chúng ta phải chuẩn bị chuyển nhà đi thật tốt, để tránh đến lúc đó lại gấp gáp.
Âu Dương Thiến cười nói:
- Kỳ thật có rất nhiều thứ chúng ta không dời qua đây, cũng bởi đây là nhà thuê cảm giác không thoải mái, ta cảm thấy không ở đây lâu. Vậy cũng tốt, nếu phải di dời cũng rất thuận tiện.
- Vậy thì tốt rồi, tạm thời có thể đem đóng gói các vật không cần thiết gửi đến kinh thành trước.
Trương Tam Nương nhướn mày:
- Chính con cũng không dám khẳng định, nhỡ may không bị điều đi thì sao?
- Ca ca nói phải đi thì nhất định phải đi, người còn ở đây dông dài làm gì?
A Đa ở một bên hơi mất tự nhiên, nói với mẫu thân mình.
Trương Tam Nương hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, cả hai mẹ con đều không nói gì nữa. Phạm Ninh cảm thấy hơi kì quái, thái độ của hai người có chút không bình thường.
Hắn vừa muốn mở miệng, Chu Bội ngồi bên cạnh đã nhẹ nhàng đá vào chân hắn một cước, Phạm Ninh liền thu hồi lại những lời sắp nói.
- Đúng rồi, ta ở Lai Châu gặp được Minh Nhân, vừa vặn lúc ấy huynh ấy dẫn đoàn thuyền trở về, đang bốc xếp hàng ở Lai Châu.
Phạm Ninh lấy trong ngực ra hộp gỗ, cười nói:
- Minh Nhân tặng cho Chân nhi và Cảnh nhi món quà. Hai viên ngọc bích này thật không tệ.
Chu Bội nhận lấy hộp nhìn một chút. Nàng là người biết nhìn hàng, hai viên ngọc bích này vô cùng đắt tiền, cũng hiếm thấy, nàng liền đưa hộp cho Âu Dương Thiến cười nói:
- Bảo thạch này có thật đúng lúc, vừa vặn làm một đôi vòng tay. Mà Cảnh nhi còn nhỏ, ngọc bích quả thực không thích hợp với thằng bé.
Chu Bội cũng có một viên dạ minh châu. Nhớ năm đó Phạm Ninh mang từ Côn Châu về tặng nàng, mà viên dạ minh châu cực kì trân quí đó nàng lưu lại cho đứa con trai mình. Về phần Âu Dương Thiến lại không có bảo vật quý báu có thể lưu truyền, vừa vặn đã có đôi ngọc bích này liền khiến cho tâm nguyện của Chu Bội được thỏa mãn.
- Không cần đâu!
Âu Dương Thiến vội vàng từ chối.
Chu Bội cầm hộp gỗ đưa cho Phạm Chân:
- A Chân, đây là đại nương cho con.
Phạm Chân ôm hộp gỗ vào ngực, không chịu nới lỏng tay, Âu Dương Thiến không còn cách nào, chỉ vào con gái nói:
- Còn không mau cảm tạ đại nương con.
- Cảm tạ đại nương.
Chu Bội cười cười gật đầu:
- Sau khi trở lại kinh thành, ta sẽ tìm thợ thủ công nổi tiếng đem hai viên ngọc bích này điêu khắc lại, sau này có thể làm của hồi môn cho con rồi.
Sắc mặt Trương Tam Nương hơi đổi, trừng mắt với con gái mình nói:
- Có nghe thấy không?
A Đa bĩu môi một cái:
- Người ta chẳng qua chỉ nói đùa, người liền cái gì cũng làm thật.
- Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi muốn làm cho ta tức chết mới cam tâm mà.
Trương Tam Nương tức giận đến mức nói không ra hơi, bà đứng lên nói:
- Các con từ từ ăn, ta đi trước.
Thấy mẫu thân mình đi rồi, A Đa cũng giận dỗi đẩy bát, đứng lên lau nước mắt và chạy đi.
Phạm Ninh có chút kinh ngạc, đây là hai mẹ con đang cãi nhau sao?
Chu Bội lắc đầu cười khổ:
- Mấy hôm trước, Sài phu nhân đến nhà làm khách, bà luôn rất vừa lòng A Đa, cùng mẫu thân nói chuyện phiếm một lúc thì nhắc đến việc hôn sự của A Đa, mẫu thân cũng rất động tâm. Nhưng A Đa lại không muốn, vì chuyện này mà 2 người đã giận nhau 2 ngày rồi.
Sài phu nhân chính là có đứa con trưởng là Sài Phong chưa có thê tử, vừa đúng lúc là người Ngô huyện, thường xuyên đến phủ làm khách, không nghĩ lại nhắc đến hôn sự của A Đa. Phạm Ninh thật có chút ngạc nhiên:
- A Đa quả thực còn hơi nhỏ.
Âu Dương Thiến ngồi bên cạnh nói:
- Nữ nhân có thể gả muộn, nhưng hôn sự thì phải định sớm, nhân duyên một khi bỏ qua, hối hận cũng không kịp.
Phạm Ninh thấy hơi đau đầu, chuyện này làm cho hắn không kịp trở tay, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc gả muội muội đi nhưng thoáng lơ đãng thì ngày đó cũng tới rồi.
Chu Bội hiểu tâm tư của trượng phu mình, liền cười nói:
- A Đa đã mười sáu tuổi rồi, sang năm đã mười bảy tuổi, đã không còn là tiểu cô nương trong suy nghĩ của chàng rồi.
Thật không nghĩ tới, muội muội sang năm đã mười bảy tuổi, có thể suy tính việc hôn sự cho nàng rồi, Phạm Ninh cười hỏi Chu Bội và Âu Dương Thiến:
- Các nàng nói một chút xem vì sao A Đa lại tức giận, nó không muốn suy xét về Sài gia sao?
Chu Bội chỉ cười cười không nói gì, Phạm Ninh di chuyển ánh mắt về phía Âu Dương Thiến.
Âu Dương Thiến lắc lắc đầu:
- Ta cảm thấy hẳn là do muội ấy chưa chuẩn bị tâm lý để xuất giá thôi, việc này cũng không có quan hệ gì với Sài gia.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ lại thấy Âu Dương Thiến nói rất có lý, hẳn là do muội muội tiếp xúc với nam tử quá ít, tính cách lại hướng nội, nên chưa chuẩn bị được tâm lý. Dưới loại tình huống này, thành thân sớm đối với nàng cũng là một loại thương tổn.
Phạm Ninh uống một hơi cạn sạch chén rượu hỏi:
- Tên tiểu tử Sài gia tên là gì? Nhân phẩm như thế nào?
- Tên là gì thì không biết, chỉ biết năm nay hai mươi tuổi, học ở trường Thái học ở kinh thành, hình dáng thế nào, nhân phẩm ra sao chúng ta chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua.
Phạm Ninh thấy nhũ mẫu và nha hoàn đều ở đây, liền cười nói:
- Chuyện này không vội, có cơ hội ta sẽ thảo luận với mẫu thân, cho A Đa thêm một ít thời gian.
***
Ăn xong cơm chiều, Phạm Ninh trở lại thư phòng. Không bao lâu, Chu Bội bưng một chén trà đi vào.
Nàng ngồi xuống nói:
- Vừa rồi mẫu thân có tìm thiếp.
Phạm Ninh đang định uống trà, liền ngừng lại hỏi:
- Mẫu thân tìm nàng làm gì?
- Bà muốn hỏi một chút về thái độ của chàng, dù gì chàng cũng là huynh trưởng, hôn sự của A Đa cuối cùng cũng do chàng làm chủ.
Phạm Ninh im lặng trầm ngâm, lâu sau mới nói:
- Kỳ thật, ta thấy việc này có chút không ổn.
- Chàng là cảm thấy gia đình đó có vấn đề?
Phạm Ninh gật đầu:
- Cũng có liên quan một chút tới việc môn đăng hộ đối, nhưng đây chỉ là một phương diện, quan trọng hơn là chúng ta cùng Sài gia chưa từng gặp mặt.
Phạm Ninh quả thật cảm thấy gia thế không xứng, Sài gia là ai? Hậu duệ hoàng tộc Hậu Chu, nhiều thế hệ kết thân cùng Triệu thị. Mà phụ thân mình xuất thân bần hàn, ông nội cũng chỉ là nhà nông bình thường, chính mình tuy rằng nổi trội, nếu cưới nữ nhi Sài gia thì còn tạm được. Nhưng để muội muội gả vào Sài gia, vậy chẳng khác nào vào hầu môn sâu như biển rồi. Muội ấy bình thường không có tiếp xúc với hào môn thế gia. Hắn sao có thể để muội muội mình gả vào Sài gia được.