Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 748 - Chương 745

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 745
 

Phạm Ninh lắc đầu:

- Ta cũng không rõ, nhưng ta thấy rất lạ, Bảo Giáp Pháp lẽ ra không có gì sai sót, ngươi đi thăm dò chưởng quỹ xem!

Công Tôn Huyền Sách lập tức gọi chưởng quỹ lại, hỏi:

- Vị La viên ngoại kia sao mà bị bắt?

Chưởng quỹ có vẻ khó xử, mãi một lúc sau mới trả lời:

- Tình hình ở đây hơi phức tạp, quan nhân lại không phải người địa phương, tốt nhất đừng đi nghe ngóng thông tin, sẽ gặp họa đấy.

- Ngươi cứ nói chúng ta nghe, sau khi ra khỏi quán bọn ta lập tức quên luôn.

Chưởng quỹ thấy trong quán không có người trong vùng, bèn hạ giọng nói:

- Chuyện này có chút khó hiểu, công sai xuống thôn thu thuế đều phải được lo ăn ở và nhận tiền trợ cấp. Những chi phí này huyện lại không chi trả, tuy chẳng đáng là bao nhưng một năm như vậy cũng thành một khoản tiền lớn.

- Không đúng!

Phạm Ninh mở miệng hỏi:

- Công sai đi thu thuế sao lại do thôn lo liệu? Những khoản phụ thu này đều phải do nha môn ở huyện chi trả chứ.

Phạm Ninh biết khoản phí này thực ra vẫn có, vì quan phủ thay Chuyển Vận Sứ thúc thuế, Chuyển Vận Sứ sẽ căn cứ vào mức thuế hằng năm để trợ cấp khoản phí dịch vụ cho quan phủ địa phương, sau đó các châu đem chia cho các huyện, từ khi Đại Tống thành lập đến nay vẫn tồn tại, lần này áp dụng Bảo Giáp Pháp cũng không đề cập đến khoản phí này nữa.

Chưởng quỹ lắc đầu đáp:

- Chuyện không đơn giản như vậy, nếu không có lợi, ai tình nguyện làm bảo chính chứ? Bảo nha cũng được trả tiền đấy.

Phạm Ninh hiểu ra rồi, đây là vấn đề mới xuất hiện của Bảo Giáp Pháp. Ai chi trả cho bảo chính và đô bảo chính đây?

Trong điều luật mà Vương An Thạch ban bố đã quy định rõ chi phí của đô bảo chính do huyện trả, giảm số công sai huyện phái đi, vậy một phần chi phí sẽ giao cho các bảo ở các xã, các thôn để làm kinh phí.

- Có phải La viên ngoại đã ăn bớt chi phí phân bổ xuống dưới, kết quả vì ăn quá nhiều nên bị tố cáo?

- Số tiền đó rất lớn, nghe nói tên La viên ngoại này một năm thu được 300 quan tiền, tức là xấp xỉ ăn mỗi hộ một quan tiền. Nhưng quan trọng là tiền đó rốt cuộc do ai giữ, khách quan hiểu không?

Phạm Ninh chầm chậm gật đầu, hắn hiểu rõ rồi, huyện tức giận không phải vì tên này ăn chặn chi phí phụ của dân, mà là vì gã một mình nuốt trọn số tiền đó. Đây chính là lí do gã bị bắt giữ.

***

Mọi người ăn no xong lại lên đường. Công Tôn Huyền Sách hỏi:

- Giờ đi huyện nha nào?

Phạm Ninh lắc đầu:

- Đi thẳng đến phủ Ứng Thiên.

- Phủ quân không lo chuyện này sao?

- Lo thì sao, mà không lo thì sao?

Phạm Ninh khẽ thở dài, hỏi:

- Ngươi thấy vấn đề của Bảo Giáp Pháp nằm ở đâu?

Công Tôn Huyền Sách suy nghĩ rồi trả lời:

- Bảo Giáp Pháp thực chất là tăng lên một nha môn ở xã, tức "bảo nha" như chưởng quỹ gọi, Ứng Thiên phủ chúng ta có lẽ không thừa nhận, nhưng trong mắt bách tính, nó thực sự tồn tại.

Phạm Ninh gật đầu:

- Trước đây tất cả chi phí của huyện đều do phía trên phân phát xuống, họ vẫn luôn túng thiếu, chỉ là huyện nha trên danh nghĩa, giờ lại thêm một bảo nha. Thế là ở huyện lại có một cách để vơ vét tiền của, kết quả của việc thay đổi luật lại là thuế triều đình thu được tăng lên, nhưng nhân dân lại thêm nghèo khổ.

- Phủ quân nói đúng, triều đình vốn không muốn thêm gánh nặng cho dân, nhưng về huyện lại bị biến tướng thành thủ đoạn vơ vét, thu nhập của huyện cao sẽ bảo đảm được thuế của triều đình, nhưng gánh nặng lên dân chúng lại ngày một tăng.

- Không sai, bản chất của thay đổi luật là để phân phối lại lợi ích, nhưng nếu như triều đình không động đến quyền lợi đó, thì lợi ích triều đình gia tăng từ đâu? Suy cho cùng đây vẫn là bóc lột dân chúng mà thôi.

Trong lòng Phạm Ninh cảm khái, nếu như tương lai Vương An Thạch thực hiện cải cách thì e rằng mình sẽ về phe phản đối mất thôi.

Triều Tống thực hiện chế độ trung ương tập quyền, quân đội thì khỏi bàn, cấm quân trực thuộc tam nha, quân đội vùng ven thuộc Ty An Phủ Sứ, quan phủ địa phương có rất ít quân trong tay.

Mà ở mặt tài chính, nguồn thu nhập từ thuế ở nông thôn được chuyển đến Chuyển Vận Ty, thuế ở thành thị và thu nhập từ đặc sản trà và rượu đem về Đề Cử Ty. Chỉ có quan nha ở huyện không có thu nhập, chỉ dựa vào một chút kinh phí của triều đình hoặc nhờ địa tô, tiền thuê nhà.

Cứ như vậy, triều đình ngày càng khống chế địa phương chặt chẽ, hạn chế sự tái diễn của nạn địa phương cát cứ thời hậu Hán và thời Đường.

Nhưng chuyện gì cũng có lợi và hại, chính vì sự áp chế của triều đình mà quan lại địa phương không thể kiếm ăn ở trên cũng không thể bóc lột người dưới, nhưng hàng trăm năm qua chế độ này vẫn ổn định, quan lại địa phương cũng không có cớ để vơ vét tài sản.

Vương An Thạch thay đổi luật cuối cùng lại gây hại cho dân chúng, vấn đề ở chỗ, vừa thực hiện thay đổi luật, quan lại địa phương lại tìm được cớ để bóc lột nhân dân. Dục vọng bị đè nén suốt hàng trăm năm qua của bọn họ được giải phóng, tất sẽ phá hoại trật tự cơ sở ở nông thôn.

Nhìn ra được thực chất của sự cải cách này, Phạm Ninh lúc này càng thêm kiên định với niềm tin của mình, Đại Tống nếu muốn thay đổi tình trạng dư thừa quan lại và nghèo đói, phải tăng cường sức mạnh quân đội để cướp bóc các nước láng giềng, ngoại trừ điều đó ra thì không còn cách nào khác.

rở lại huyện Tống Thành thì sắc trời đã tối, Phạm Ninh trở về vương phủ, con gái vội vã đón lấy hắn, tục ngữ nói con gái là chiếc áo bông nhỏ của cha quả là không sai. Vẫn là con gái hắn luôn nghĩ cho hắn, có món ngon luôn nghĩ để cho hắn 1 phần, điều này làm cho hắn càng yêu thương con gái, xem bé như tâm can bảo bối của mình.

Phạm Chân vốn đã 2 tuổi rưỡi, là độ tuổi trẻ con nghịch ngợm đáng yêu nhất. Bé ôm lấy cổ phụ thân mình, nài nỉ Phạm Ninh đi bắt chú sóc nhỏ cho bé.

- Ta nhìn thấy rồi, có phải con sóc có cái đuôi to đang chạy tới lui tìm thức ăn đằng kia không?

- Nhưng trời sắp tối rồi, con sóc rất sợ hãi, nó đã về nhà ăn cơm rồi, chúng ta cũng về ăn cơm thôi nào!

- Vâng, A Chân cũng đói bụng.

Phạm Ninh bế con gái vào đại sảnh, mọi người đã có mặt đầy đủ và chờ hắn thật lâu.

- Rốt cục cũng đến rồi.

Mẫu thân Trương Tam Nương nói:

- Cả nhà bắt đầu ăn cơm thôi. Thức ăn đều nguội cả rồi.

Phạm Ninh ngồi xuống áy náy nói:

- Kỳ thật không cần chờ ta, mọi người có thể ăn trước.

Chu Bội cười nói:

- Nếu nửa đêm phu quân mới về thì chúng ta sẽ không đợi. Dù sao cũng chỉ là chờ trong giây lát, vẫn không sao. Cùng nhau ăn mới là quan trọng nhất.

A Nhã rót đầy ly rượu cho Phạm Ninh, sau đó bảo nha hoàn bên cạnh:

- Rượu hơi lạnh rồi, ngươi đi hâm nóng lại đi.

Nha hoàn vội vàng đi đun nóng rượu. Âu Dương Thiến vỗ vỗ tay với con gái:

- Đến đây ngồi với nương, để phụ thân con dùng cơm.

- Không! Con muốn ăn cơm cùng phụ thân cơ.

Thấy Chân nhi ôm cổ phụ thân không buông, nét mặt nàng trầm xuống:

- Nương dạy con như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment