Hơn nữa loại chuyện này chỉ có thể là người ác tâm, trái lại không đến nông nỗi nhân thần công phẫn, nếu Thương tào lại đổi bột ba đậu thành thạch tín, vậy tính chất lại hoàn toàn bất đồng rồi.
Toàn quân trên dưới toàn lực ứng phó chuẩn bị diễn luyện chiến tranh, mà tập thể ba nghìn binh lính bị tiêu chảy, cuối cùng, ngoại trừ hơn sáu trăm người vẫn chưa bình phục, còn lại hơn 2300 người cũng tham gia vào huấn luyện, giảm tổn thất xuống thấp nhất.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, trời vừa sáng, hơn ba ngàn thị vệ hoàng cung xuất hiện tại kinh thành đi thông qua ven đường Bắc Đại Doanh, mặt khác bên trong Bắc Đại Doanh cũng tới mấy trăm tên thị vệ, tiến hành kiểm tra an toàn nghiêm khắc, hôm nay diễn luyện chỉ có quyền trận, thương trận và đao trận, không đề cập cung nỏ và binh khí tầm xa, trong Bắc Đại Doanh chỉ cho phép xuất hiện binh khí diễn luyện, không thể có binh khí thật xuất hiện.
Bọn lính đều nghỉ ngơi trong đại trướng, cùng đợi tiếng trống tập hợp.
Đầu giờ Tỵ, cũng chính là chín giờ sáng, thiên tử Triệu Trinh che lộng hoàng la xuất hiện bên ngoài đại doanh, đội ngũ trùng trùng điệp điệp, có đủ hơn trăm người, cùng đi với Triệu Trinh đến, ngoại trừ Lương quận vương Triệu Trọng Châm ra, còn có nhóm tướng công của Tri Chính Đường, cùng với Xu Mật Viện, Tam nha, Lục bộ, Cửu tự, còn có hai mươi mấy Đại học sĩ, học sĩ, mặt khác các nhân vật lớn của công huân thế gia cũng đều lên sàn, tầng lớp quân chính cao cấp của Đại Tống gần như đều đến đông đủ.
Phạm Ninh dẫn một số quan viên Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ Ty ở trước cửa doanh nghênh đón thiên tử và các đại thần đến.
- Vi thần Phạm Ninh, tham kiến ngô hoàng bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Phạm ái khanh một năm nay khổ cực nhiều rồi, không chỉ khiến phủ Ứng Thiên càng thêm phồn vinh, trăm họ an cư lạc nghiệp, còn tạo ra cho trẫm một đội quân tinh nhuệ, trẫm mỏi mắt mong chờ!
- Hồi bẩm bệ hạ, đây là công lao của Lương quận vương điện hạ, là quận vương điện hạ lo lắng hết lòng, ngày đêm vất vả, thần chỉ phụ tá quận vương điện hạ, không dám kể công!
Các đại thần đứng phía sau đều âm thầm khinh bỉ, vuốt mông ngựa trước mặt mọi người, da mặt này đủ dày đấy.
Triệu Trinh ha hả cười, nói với Triệu Trọng Châm:
- Người khác khen ngợi con, trẫm không quá tin tưởng, nhưng Phạm ái khanh khen ngợi con, đó là xuất phát từ nội tâm, một năm nay làm không tồi.
Mặt Triệu Trọng Châm đỏ lên, vội vàng giải thích:
- Cháu không có kinh nghiệm, nhờ có Phạm sứ quân và các đồng liêu giúp đỡ, mới có thể hoàn thành cải cách quân đội, đây là công lao của mọi người.
Triệu Trinh khen ngợi gật đầu:
- Con nhận thức được điểm này thật không dễ dàng, bất cứ chuyện gì cũng không phải công lao của một người, quân chủ cũng không thống trị giang sơn một mình được, đều phải dựa vào quân thần hợp lực.
- Cảm tạ Hoàng tổ phụ khuyên bảo, tôn nhi đi thay trang phục đây!
- Đi đi!
Hôm nay diễn võ là Triệu Trọng Châm lãnh binh, diễn võ chỉ là lấy cớ, mấu chốt là sẽ để Triệu Trọng Châm xuất trướng, y mới là nhân vật chính hôm nay.
Đám người Phạm Ninh lên khán đài ngồi vào chỗ, khán đài được dựng tạm thời, có hơn một ngàn chỗ ngồi, hai bên đài có vài chục tấm che.
Lúc này, một tên binh sĩ chạy tới, khẽ nói với Phạm Ninh:
- Điện hạ đã chuẩn bị bố trí ổn thỏa!
Phạm Ninh gật gật đầu, tiếp nhận một chiếc dùi trống kẹp lụa đỏ, hai tay trình lên cho Triệu Trinh:
- Mời bệ hạ kích trống minh hào!
Triệu Trinh cười cười, nhặt dùi trống lên gõ vài cái, trống kêu không nên trọng chùy, sau vài tiếng thùng thùng, hơn mười tiếng trống trận hai bên đồng thời gõ vang, tiếng trống trời rung đất chuyển, khiến các quan lại hoảng sợ thất sắc.
Lúc này, gần hai vạn tướng sĩ từ trong quân doanh chạy vội ra, lấy tốc độ nhanh nhất nhanh chóng tập kết, binh lính dẫn đầu giơ cao doanh kỳ, phi long, phi hổ, phi báo, phi hùng, phi lang, phi ưng, sáu lá doanh kỳ tung bay phần phật.
Chỉ trong thời gian ngắn một chén trà, hai vạn tướng sĩ đã tập kết xong, tiếng trống dừng lại, đội ngũ đều trật tự, mỗi người tinh thần sung mãn, ý chí chiến đấu sục sôi, khiến quân đội tràn đầy một loại khí thế hùng mạnh.
Mọi người châu đầu ghé tai, mặc dù là quan văn, nhưng đều xem hiểu rõ, âm thầm khen huấn luyện có cách, chi quân đội này mặc dù là quân đội vùng ven, nhưng sĩ khí cao ngút, quân kỷ nghiêm khắc, thậm chí vượt xa Cấm quân.
Triệu Trinh cũng hài lòng vuốt râu khen:
- Không tệ, rất có khí thế!
Hai vạn quân đội vẫn không nhúc nhích, đằng đằng sát khí đứng bên.
Lúc này, một tiểu tướng cầm thương bạc cưỡi ngựa trắng vội vàng chạy tới, mặc một chiếc áo giáp màu đen, thắt lưng đeo bảo kiếm, phía sau lưng vác trường cung, trắng đen rõ ràng, thu hút ánh nhìn, chỉ thấy khuôn mặt y như trăng tròn, mắt như sao xa, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, người tới chính là Triệu Trọng Châm với hình tượng tuyệt hảo, đây là hình tượng Phạm Ninh thiết kế cho y.
Nhất thời khiến quan viên toàn trường hai mắt sáng lên, một tướng quân thiếu niên phong hoa tuyệt đại, làm người ta không kìm lòng nổi đem lòng ủng hộ y.
Hình tượng của Triệu Trọng Châm khiến Triệu Trinh mừng rỡ không thôi, ông gật gật đầu, cười nói với Phạm Ninh lời từ tận đáy lòng:
- Phạm ái khanh, lần này đây thật sự vất vả cho khanh rồi.
- Tạ ơn bệ hạ khích lệ, đây là bổn phận của vi thần!
Lúc này, Triệu Trọng Châm phóng ngựa chạy gấp, giơ cao trường thương lên lớn tiếng hô:
- Các huynh đệ, theo ta anh dũng giết địch, thu phục U Vân!
- Giết!
Hai vạn tướng sĩ rống to một tiếng, đội ngũ nhanh chóng tách ra, bắt đầu diễn luyện quyền trận, động tác chỉnh tề có lực, hai vạn người đồng thời la lên ra quyền, khí thế hùng tráng, dường như có thể rung chuyển cả trời đất.
Một đường phá địch quyền đánh xong, Triệu Trọng Châm lớn tiếng rống to:
- Đao trận!
Chỉ thấy hàn quang một vùng hiện lên, hai vạn binh lính trên tay cầm chiến đao xuất hiện, chỉ thấy binh lính thoải mái nhảy lên, ánh đao lóe ra, đằng đằng sát khí, tuy rằng trận pháp đơn giản, nhưng bọn họ lại biểu hiện ra một loại tinh thần chưa từng có trước đây, biểu hiện ra lòng quân vững bền, sẽ không dễ dàng dao động, biểu thị ra một khí thế ngùn ngụt, bọn họ vung chiến đao như thể đã vượt qua muôn ngàn thử thách, khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy được hy vọng của quân đội Đại Tống.
Thời gian diễn võ cũng không dài, liên tục nửa canh giờ, theo tiếng thương đập xuống mặt đất vang vọng, hai vạn quân đội chỉ một thoáng thu thương, nhanh chóng co lại, đứng chỉnh tề ở trước đài quan chiến, Triệu Trọng Châm xoay người xuống ngựa, hô to một tiếng.
Các tướng sĩ quỳ một gối, cùng hô lớn:
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Triệu Trinh đứng lên, đi tới trước đài cao, chậm rãi nói với hai vạn tướng sĩ:
- Tướng sĩ biểu hiện anh dũng, khí thế uy nghiêm, khiến trẫm thấy được tương lai của Đại Tống, một năm cải cách khiến một đội quân vùng ven thay da đổi thịt, trẫm hy vọng càng nhiều quân đội nữa cũng có thể như hôm nay, giống như đội quân này, trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất của giang sơn Đại Tống, trẫm ban cho hai vạn tướng sĩ hai trăm ngàn lượng bạc trắng, lụa hai vạn thất, bắt đầu từ bây giờ, quân đội này trở thành Thần Võ cấm quân, bảo vệ xung quanh Đông cung.