- Tình hình chiến mã và Kình Châu thì như thế nào?
- Chiến mã gần chạm mốc một trăm ngàn con rồi, đầu xuân năm nay chở về mười ngàn con, sang năm lại chở về ba vạn con, chúng ta lại mở ra một bãi cỏ ở nước Xuất Vũ, chủ yếu nuôi dưỡng giống ngựa thấp, toàn bộ nhờ chúng nó vận chuyển kim loại và bạc thô từ trong mỏ ra, sang năm bắt đầu cung ứng cho Đại Tống.
- Về phần Kình Châu, vẫn quá lạnh, trước mắt coi đốn củi và khai thác mỏ là việc chính, chuyển ngân khoáng thạch đến Hán huyện tinh luyện kim loại.
Hai người uống rượu nói chuyện phiếm, hoàn toàn đắm chìm vào hồi ức Côn Châu.
Ngày kế là tuần nghỉ, buổi trưa người nhà của Phạm Ninh đã tới kinh thành, thuyền của bọn họ trực tiếp đến bến tàu tư nhân của phủ ở Phi Hồng Kiều, lên bờ rồi vào cửa nhà, đội tàu cùng sở hữu hơn hai mươi thuyền, đều là thuyền cỡ trung năm trăm thạch, ngoại trừ năm thuyền tàu chở khách ra, mười thuyền còn lại đều là thuyền hàng chở lượng lớn hành lí.
Chu Khiết dẫn theo mười mấy người hầu nam trẻ tuổi hỗ trợ chuyển toàn bộ hành lý vào trong phủ.
Chu Bội vô cùng cảm thán nói với Phạm Ninh:
- Chuyển nhà nhiều năm như vậy, chỉ có lần chuyển nhà này là thoải mái nhất, cửa đối diện nhau, bên kia trực tiếp lên thuyền, bên này cũng thế, lên bờ là đến nhà rồi, thật sự ít mệt mỏi nhất.
Kỳ thật không chỉ có Chu Bội có cảm nhận này, mà tất cả tôi tớ vú già đều cảm giác thoải mái, lên bờ là trực tiếp hồi phủ, trải giường chiếu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Cơm trưa và cơm chiều đều không cần mọi người quan tâm, toàn bộ do quán rượu Thanh Phong ở bờ nam Phi Hồng Kiều cung cấp.
Lúc này, Phạm Ninh phát hiện con gái A Chân chu cái miệng nhỏ nhắn, mắt đỏ bừng, hắn rất kinh ngạc, vội vàng ôm lấy con gái hỏi:
- Chân nhi, tại sao khóc?
- Nai con của con, thỏ nhỏ của con.
A Chân ôm cổ phụ thân khóc òa lên.
Lúc này Phạm Ninh mới nhớ tới, tòa nhà ở phủ Ứng Thiên có một ngọn núi, chỗ này của họ là hồ nước, hắn vội vàng nói:
- Bên hồ của chúng ta chẳng phải có một ngọn núi nhỏ sao?
Bên hồ quả thật xây dựng một mô đất, chiếm khoảng ba mẫu đất, cao ba trượng, mặt trên trồng hơn mười cây đại thụ, còn xây dựng cải tạo một tòa đình, tạo thành một tòa sơn cảnh, đương nhiên không thể so sánh với ngọn núi mười mẫu của Sài phủ.
- Núi ở nhà của chúng ta quá nhỏ.
A Chân thút tha thút thít đáp lời.
Phạm Ninh xấu bụng nói:
- Chúng ta trải toàn bộ bờ hồ thành mặt cỏ, trên núi có thể nuôi dưỡng sóc con và nai con, trên cỏ có thể nuôi dưỡng bé thỏ con và con cừu nhỏ, hôm nay phụ thân đi mua về, con có chịu không?
Cuối cùng A Chân cũng nín khóc mỉm cười:
- Được!
Tất cả mọi người bên cạnh liếc xéo Phạm Ninh.
Sau khi mọi người sắp xếp ổn thỏa, Phạm Ninh lập tức cùng Lưu quản gia chia làm hai đường, Lưu quản gia dẫn theo vài tên người hầu nam trẻ tuổi đi Châu Tây Ngõa Tử, bên đó có một cửa hàng động vật nhỏ, chuyên môn bán mèo nhỏ, chó nhỏ, thỏ nhỏ, con cái những nhà giàu có nhu cầu, cho nên đã có người kinh doanh ngành này, lợi nhuận rất khá.
Phạm Ninh không muốn cho con gái nuôi dưỡng mèo chó, dường như khó xử lý, hắn tính toán lợi dụng đồi núi nhỏ trong nhà, cho con gái nuôi dưỡng sóc, con nhím, con thỏ nhỏ và con cừu nhỏ.
Mặt khác hắn nghĩ tới một chuyện, năm trước Côn Châu đưa tới một đám ngựa giống lùn, ước chừng có hơn trăm con, trong đó đưa cho hắn hai con, bởi vì hắn ở phủ Ứng Thiên không thuận tiện, liền gửi nuôi ở Ngự Mã Uyển tại kinh thành.
Kinh thành có hai nơi chăm ngựa, một chỗ là đồi Mưu Đà phía bắc kinh thành, do Thiên Tứ Giám trực thuộc Quần Mục Ty quản lý, ở trong này nuôi gần hai vạn con chiến mã, một chỗ khác thì tại bờ đông hồ Kim Minh, ngự uyển của Thiên tử ngay ở chỗ này, bên trong có một trường ngựa, tên là Ngự Mã Uyển, nuôi hơn ba nghìn con ngựa, ngựa chủ yếu cung cấp cho hoàng tộc quyền quý và thị vệ của thiên tử.
Phạm Ninh dẫn theo bốn gã gia tướng Chu Long, không đến nửa canh giờ đã chạy tới Ngự Mã Uyển.
Mục giám là một thái giám, tên là Viên Luân, nghe nói Phạm Ninh đã đến, gã lập tức nhiệt tình ra đón.
Hiện tại không riêng gì bọn quan viên nịnh bợ Phạm Ninh, thái giám cũng giống vầy, thái giám nào không hy vọng được điều tới Đông cung, tuy rằng Phạm Ninh không quản về thái giám, nhưng Phạm Ninh chỉ cần nhắc tới tên mình trước mặt Lương Vương, để Lương Vương có một ấn tượng đối với chính mình, cho dù không điều đến Đông cung, tương lai cũng có cơ hội thăng quan.
- Quấy rầy Viên mục giám rồi!
Phạm Ninh ôm quyền thi lễ nói.
- Đâu có! Đâu có!
Viên Luân vội vàng khách khí nói:
- Phạm chiêm sự đến chỗ này của chúng ta, là vinh hạnh của hạ quan, không biết có chuyện gì có thể cống hiến sức lực cho Phạm chiêm sự?
- Là như thế này, năm trước có phải Côn Châu chuyển đến một trăm con ngựa giống thấp hay không?
- Có chuyện này, lúc ấy dẫn đến chấn động, đám quyền quý hoàng tộc kinh thành bọn họ đều chạy tới yêu cầu tham quan.
Trong lòng Phạm Ninh căng thẳng:
- Bây giờ còn không?
Viên Luân khẽ mỉm cười:
- Trên danh sách Côn Châu, có hai con là giữ cho Phạm chiêm sự, chín mươi tám con đã bị lấy đi, bây giờ còn thừa hai con là ta đặc biệt giữ lại, không có sự đồng ý của Phạm chiêm sự, ta không dám tặng.
Phạm Ninh mừng rỡ:
- Rất cảm tạ Viên mục giám!
Viên Luân dẫn theo Phạm Ninh vào Ngự Mã Uyển, bởi vì địa phương hữu hạn, nơi này chăn ngựa vẫn là thực hành nuôi nhốt, phẩm chất đều yếu, chăm ngựa nói cho cùng vẫn phải dựa vào thảo nguyên rộng lớn ở vĩ độ trung và cao mới được, Côn Châu tuy rằng vĩ độ thích hợp, nhưng vẫn hơi nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ ba mươi vạn con chiến mã chưa xuất chuồng, không giống hành lang Hà Tây, có thể nuôi dưỡng trăm vạn con chiến mã.
Bọn họ vòng tới trước một con ngựa nhỏ, chỉ thấy vòng ngựa chiếm hai mẫu đất, hai con ngựa con thấp lẳng lặng đứng đó, giống hai con lừa, thể trạng cường kiện, bốn vó ngắn nhỏ tráng kiện, một con ngựa hắc bạch giao nhau, giống ngựa Thất Ngũ Hoa, một con ngựa khác cả người đỏ thẫm, nhìn ra được hai thất ngựa con đều rất ôn thuận, hơi ngốc.
- Hai con ngựa này đều là của ta sao?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Đương nhiên là của Phạm Chiêm sự, có công văn giao hàng chứng minh, quyền quý khác nhất định phải mất trăm quan tiền mua, nhưng Phạm chiêm sự có thể trực tiếp lĩnh đi, mười quan tiền phí gửi nuôi cũng miễn đi.
- Phí nuôi dưỡng nhất định phải đưa, chúng ta không thể phá quy củ, khiến người ta bàn ra tán vào được.
Viên Luân ngẫm lại, Phạm Ninh cũng không quan tâm ít bạc này, làm xấu thanh danh mới là mất nhiều hơn được, gã liền gật gật đầu:
- Được rồi! Đa tạ Phạm chiêm sự.
Phạm Ninh nháy mắt với Chu Long, Chu Long lập tức lấy mười lượng bạc đi gửi phí nuôi dưỡng.
Viên Luân lại thấp giọng hỏi:
- Đông cung bên kia bây giờ còn cần người không?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Khả năng nội thị thì không cần, tuy nhiên Lương Vương điện hạ vẫn muốn luyện tập cưỡi ngựa, ngày mai Viên mục giám đưa hai con ngựa tốt tới Đông cung, bồi Lương Vương điện hạ cưỡi ngựa bắn tên!