Mao Đại là người gốc kinh thành, sau khi cha mẹ mất để lại cho một tiểu viện nhỏ, hình như cách vương phủ không xa lắm, mỗi ngày gã đều có thể trở về nhà, sau đó ngày tiếp theo trời chưa sáng lại chạy đến vương phủ.
Đêm đã khuya, Mao Đại từ trong kỹ viện đi ra, có chút say rượu, nghiêng ngả lảo đảo đi về nhà.
Khi đi đến cách cửa nhà chưa đến năm mươi bước, cuối cùng gã không thắng được sức của rượu, ngồi xổm ở một góc tường liên tục nôn ói.
Một lúc sau, gã dần dần tỉnh táo, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh gã lại có mười mấy tên đại hán cường tráng vạm vỡ, vây quanh gã.
Gã sợ tới mức lùi lại phía sau một bước, ngồi trên đất:
- Các người muốn làm gì?
Đại hán cầm đầu chính là Chu Long, y ngồi xổm xuống cười lạnh nói:
- Có tiền rồi nhỉ, có thể đến kỹ viện chơi, ngươi có thể nói với ta xem một nghìn quan tiền của cửa hàng tiền Kinh Kiều là đến từ đâu không?
Vẻ mặt Mao Đại ngỡ ngàng:
- Ngươi… sao ngươi biết?
- Đương nhiên là con trai ngươi nói, đứa bé đó rất thành thật, hỏi cái gì nói cái đó.
Mặt Mao Đại lập tức đổi sắc, giãy dụa đứng dậy:
- Các ngươi làm gì con trai ta rồi?
- Con trai ngươi ở nhà, bọn ta không bắt cóc nó, nhưng mà chúng ta muốn tìm nó không cần tốn nhiều sức lực, ngươi hiểu ý của ta không?
Mao Đại làm sao không hiểu sự uy hiếp trong đó, gã lập tức không lo lắng nữa, gục đầu xuống nói:
- Lẽ nào các ngươi cũng muốn biết hành tung của quận vương?
Bốn người Chu Long trao đổi ánh mắt, Chu Long thản nhiên nói:
- Một nghìn quan tiền đó là Trương Nghiêu Tá cho ngươi, không sai chứ?
Mao Đại gật đầu nói:
- Lão muốn biết nhất cử nhất động của quận vương, mỗi tối ta phải đi quán rượu Lý Ký, ở đó có người chờ ta.
- Giao dịch của ngươi và Trương Nghiêu Tá, bọn ta không có hứng thú, chúng ta muốn biết, trong một tháng này, Triệu Tông Thực đã bí mật liên hệ với ai?
- Cụ thể ta cũng không biết, quận vương gặp vài tướng quân, có lẽ là tướng lĩnh cấm quân, quan chức không thấp, hình như là Lý đại phu liên hệ cho quận vương.
- Trương Nghiêu Tá biết chuyện này không?
- Ông ấy biết, hôm nay còn thưởng riêng cho ta một trăm quan tiền.
Chu Long lạnh lùng nói:
- Ngươi nghe đây, giao dịch giữa ngươi và Trương Nghiêu Tá ta không có hứng thú, nhưng ta muốn biết quận vương giao dịch với ai, nếu như trong xe ngựa là quận vương đi ra ngoài, ngươi phải đội một cái mũ, nếu trong xe ngựa không phải là quận vương thì mang khăn trùm đầu, ta không có gì cho ngươi nhưng nếu như ngươi dám hai lòng, ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của con trai ngươi.
Chu Long bỏ lại những lời nói này rồi nhanh chóng rời đi, Mao Đại sợ tới ớn lạnh, bước thấp bước cao trở về nhà.
Trong thư phòng ngoài, Phạm Ninh nghe báo cáo của Chu Long xong, tuy rằng Phạm Ninh đã đoán được, Triệu Tông Thực muốn mua chuộc ba người là tướng lĩnh quân đội, nhưng Chu Long vẫn giải quyết được những nghi ngờ cho hắn, là tiền của ai dẫn đường giúp Triệu Tông Thực?
Không ngờ là tả gián nghị đại phu Lý Duy Trăn, Phạm Ninh ở phủ Ứng Thiên nghe Lưu Sở nói qua, em gái hay cháu gái của Lý Duy Trăn là Thiên phi của Triệu Tông Thực.
- Khởi bẩm quan nhân, Trương Nghiêu Tá đối với việc này cũng nắm rõ như lòng bàn tay, phu xe kia thực sự là bị Trương Nghiêu Tá mua chuộc.
Phạm Ninh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Trương Nghiêu Tá tuyệt đối sẽ không nói với phu xe, là ai mua chuộc gã, giống như ngươi cũng không nói với phu xe ngươi là ai, phu xe này là suy đoán lung tung, nhưng mà đoán cũng không nổi, từ bây giờ trở đi, bốn người các ngươi thay nhau canh giữ ở gần vương phủ, một khi Triệu Tông Thực rời khỏi vương phủ, các ngươi nhất định phải theo dõi quận vương, rốt cuộc là ba tướng lĩnh nào? Đây là mấu chốt của tất cả sự việc.
- Ty chức nhất định điều tra được.
Buổi trưa ngày kế tiếp, Triệu Tông Thực đi ra ngoài, lần này y dẫn theo vài thuộc hạ, trong đó bao gồm cả Lưu Khúc, phu xe Mao Đại đội một cái mũ rơm, đánh chiếc xe ngựa to chậm rãi đi ra cửa phụ, bọn bốn người Lưu Khúc cưỡi ngựa đi theo hai bên xe ngựa.
Xe ngựa đi trên đường lớn Ngự Nhai, đi thẳng dừng ở trước cửa hàng tổng của cửa hàng tiền Chu thị trên Ngự Nhai, Triệu Tông Thực đi thẳng vào trong cửa hàng tiền, lúc này Lưu đại quản sự liếc mắt liền nhìn thấy Triệu Tông Thực, gã vội vàng rời khỏi quầy, tối qua Phạm Ninh đã dặn dò gã, nếu như phát hiện Triệu Tông Thực đến cửa hàng tiền, gã phải trốn đi, không thể để Triệu Tông Thực phát hiện có người biết y.
Đây cũng là nỗi đau xót của Triệu Tông Thực, y không tìm được một người tâm phúc thay y làm việc này, đành phải tự mình ra mặt.
Tiếp đãi y là một quản sự, gã không biết Triệu Tông Thực, gã dẫn Triệu Tông Thực vào một phòng trong nửa đóng kín, khom mình thi lễ nói:
- Vị khách quý đây, tại hạ có thể cống hiến sức lực gì?
Triệu Tông Thực ngồi xuống, lấy ra ba nửa miếng ngọc bội và một tờ giấy đưa cho gã:
- Ba miếng ngọc bội này có thể cầm được bao nhiêu vàng?
- Xin quý khách chờ một chút!
Quản sự vội vàng chạy đi, lập tức quay lại nói:
- Hồi bẩm quý khách, mỗi miếng ngọc có thể cầm một nghìn lượng vàng.
Triệu Tông Thực gật đầu:
- Ba nghìn lượng vàng, ta muốn cầm toàn bộ.
Quản sự lập tức giật mình:
- Muốn cầm bây giờ?
- Cầm ngay bây giờ.
Quản sự vội vàng giải thích:
- Vượt qua ba trăm lượng vàng, và hai nghìn lượng bạc, nhất định phải hẹn trước ba ngày cho chúng tôi chuẩn bị xong, tất cả các cửa hàng tiền đều có quy củ này, trong cửa tiệm của chúng tôi không lấy ra được nhiều vàng như thế, hay là có thể đổi thành ba vạn quan tiền giao tử, bây giờ có thể mang đi luôn.
Triệu Tông Thực làm sao có thể lấy giao tử được, y chỉ không muốn đem vàng tiếp tục gửi tiết kiệm ở chỗ Chu Nguyên Phong, y trầm lặng một lúc hỏi:
- Vậy có thể đem ba nghìn lượng vàng này chuyển vào tài khoản tiết kiệm của ta không?
- Đương nhiên có thể, nếu như quý khách mở sổ mới, bây giờ chúng tôi mở sổ tiết kiệm, nếu như là khách hàng cũ, vậy trực tiếp chuyển đến sổ tiết kiệm của quý khách là được rồi, đây chỉ là vấn đề sổ sách, tương đối dễ dàng thực hiện.
- Ta có sổ tiết kiệm, cùng làm ba khoản, mỗi khoản một nghìn lượng vàng.
Triệu Tông Thực viết tên và số tài khoản của mình xuống, quản sự vội vàng chạy đi, lập tức quay trở lại giao cho Triệu Tông Thực ba nửa miếng ngọc bội và ba khẩu lệnh được niêm phong trong phong bì.
- Đã xong rồi, dựa vào ngọc bội và khẩu lệnh lấy vàng, hoặc chuyển đến sổ tiết kiệm của mình.
Triệu Tông Thực đứng dậy vội vàng rời đi, y lên xe ngựa, liền đi về phía Phàn Lâu.
Triệu Tông Thực không biết, lúc này y đã bị hai nhóm người xa xa nhìn chăm chú.
Nửa canh giờ sau, Trương Nghiêu Tá nhận được tin tức trước, Lý Duy Trăn thuê một phòng ở lầu Phàn, chiêu đãi ba gã Tả Hữa Kiêu Vệ tướng quân, Tần Hữu Công, Lưu Trì, Ngô Kim Hàn, trong phòng kỹ nữ ca hát tận mắt nhìn thấy Triệu Tông Thực cho ba tướng quân mỗi người nửa miếng ngọc.
"Nửa miếng ngọc" – Trương Nghiêu Tá cười lạnh một tiếng, đó là phương thức cầm tiền độc đáo của cửa hàng tiền Chu thị, hơn nữa trên ba nghìn quan tiền trở lên mới dùng phương thức nửa miếng ngọc.