Nghĩ đến vận mệnh của mình, cân tiểu ly trong lòng Cao Tuân Phủ nhanh chóng hướng tới con gái.
- Con thật sự quyết định làm như thế? – Giọng của Cao Tuân Phủ khàn khàn nói.
Cao Thao Thao không chút do dự nói:
- Con quyết định rồi.
Cao Tuân Phủ nhìn ánh mắt kiên định của con gái, trong lòng ông thở dài một tiếng, gật đầu nói:
- Con đã quyết định rồi, cha ủng hộ con, tối nay con đi luôn đi, Trương Nghiêu Tá là một con rắn độc, có thể sáng sớm mai lão sẽ dâng mật báo.
- Bây giờ con đi ngay.
Tin tức Thiên tử bị bệnh nhanh chóng truyền khắp triều đình và dân gian, nhưng cũng không dẫn đến chấn động quá lớn, đây là lần ngã bệnh thứ ba của Thiên tử trong năm nay, nếu như hai lần ngã bệnh trước kia làm cho trọng thần lo lắng vấn đề thừa kế, vậy bây giờ đã lập hoàng tự, đám quan bớt đi một tâm bệnh lớn.
- Phạm chiêm sự, Quan gia bị bệnh, ngươi nói chúng ta có nên vào cung thăm hỏi một chút không?
Người nói là Hàn Giáng, y nghe được tin tức Thiên tử bị bệnh, lập tức chạy đến quan phòng của Phạm Ninh.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Thự nha khác đều có thể quan tâm bệnh tình của Thiên tử, nhưng Đông Cung tốt nhất không nên quan tâm quá, làm cho người ta có ý kiến đó.
- Nói cũng đúng, chỉ có thể chờ hoàng tự quay về, hỏi tình hình.
Hoàng tự Triệu Húc đã tiến cung đi thăm hoàng tổ phụ, trong lòng Phạm Ninh ít nhiều cũng có chút lo lắng, hắn rất hi vọng Thiên tử vượt qua được cửa này, nếu như Thiên tử ngã xuống trước Triệu Tông Thực, vậy tình hình của hắn sẽ không ổn.
Phạm Ninh đã biết chuyện tối qua Cao Thao Thao vào cung, cũng biết việc sáng nay Trương Nghiêu Tá vào cung mật báo, nhưng hắn không biết cuối cùng Triệu Trinh xử lý việc này như thế nào, cho nên cả buổi sáng Phạm Ninh cũng lộ rõ có chút không yên lòng.
- Bỏ đi, ta vẫn nên quay về.
Hàn Giáng thấy Phạm Ninh có chút không yên lòng, liền đứng dậy nói:
- Tin rằng Quan gia sẽ tốt lên, ngươi không cần lo quá.
Phạm Ninh gật đầu, không giữ y lại.
Hàn Giáng vừa đi không lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó liền nghe phụ tá Trần Tháo cười nói:
- Chu Long, nhìn vẻ mặt nôn nóng của ngươi, còn tưởng xảy ra việc lớn rồi.
Phạm Ninh lập tức lấy một văn thư trên bàn ra, đưa cho Trần Tháo nói:
- Quý Thường, phiền ngươi chạy đến Tri Chính Đường một chuyến, đưa tấu chương này cho Hàn tướng công, nói ý kiến của ta đã bổ sung trên đó, mời tướng công cân nhắc một chút.
- Ta đi ngay đây.
Trần Tháo nhận lấy văn thư, liền cười với Chu Long, vội vàng đi Tri Chính Đường.
Phạm Ninh nháy mắt với Chu Long, Chu Long bước nhanh tới, Phạm Ninh đóng cửa ngoài, đi vào phòng trong.
- Có tin tức gì không? – Phạm Ninh hỏi.
Hắn đang chờ đợi tin tức của Chu Long.
- Quan nhân, đều là tin lớn.
- Nói từng việc một.
- Sáng sớm hôm nay, Tần Hữu Công, Ngô Kim Hàn và Lưu Trì bị bí mật mang đi, không quay về, có người thông báo với người nhà bọn họ, nói bọn họ đã được phái đi phủ Diên An, chấp hành nhiệm vụ quan trọng.
Phạm Ninh lập tức hiểu, ba người này đã bị xử trảm, qua một thời gian thì lấy cớ, nói bọn họ bỏ mình nơi biên cương, như thế sẽ không gây phiền toái.
- Bên vương phủ thì sao?
- Phát sinh chuyện lớn ở bên vương phủ, nửa canh giờ trước, Triệu Tông Thực lên một chiếc xe ngựa, một đội mấy trăm kỵ binh bảo vệ xe ngựa rời khỏi kinh thành rồi, ty chức nhận ra tướng lĩnh cầm đầu hình như là Triệu Sư Ước.
- Tướng quân tóc trắng Triệu Sư Ước?
- Chính là ông ấy.
Phạm Ninh đương nhiên biết Triệu Sư Ước là ai, Thiên Ngưu vệ tướng quân, tâm phúc của Thiên tử Triệu Trinh, xem ra Triệu Tông Thực bị đưa đi rồi, hoặc là bị giam lỏng, hoặc là…
- Còn tin tức gì khác không?
- Không còn tin tức khác.
Trong lòng Phạm Ninh bỗng nhiên có chút lo lắng, hắn biết Cao Thao Thao nhất định sẽ mang cho mình một tin tức trọng yếu.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa, Phạm Ninh bước nhanh ra mở cửa, một tòng sự của Sùng Văn Quán đang đứng ngoài cửa.
- Phạm chiêm sự, hoàng tự đã trở về, mời Phạm chiêm sự qua một chuyến.
Tạm thời Phạm Ninh chỉ đành bỏ lại ý nghĩ đi phủ Chu, hắn quyết định đến Sùng Văn Quán.
Vừa vào cửa, liền thấy Triệu Húc một mình ngồi khóc ở trong phòng, hắn ở cửa nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Triệu Húc vội vàng lau nước mắt, đứng dậy nói:
- Chiêm sự đến rồi, mau vào đi.
Phạm Ninh vào trong phòng, liếc mắt nhìn Triệu Húc, hỏi một cách nghi ngờ:
- Có tin tức gì không tốt sao?
Mắt Triệu Húc đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Có thể ta sẽ bị phế.
Phạm Ninh hoảng sợ:
- Là Thiên tử nói với điện hạ?
Triệu Húc lắc đầu:
- Hoàng tổ phụ vô cùng yếu, thái y không cho phép ta vào thăm người, ta không gặp được hoàng tổ phụ.
Phạm Ninh nhẹ nhàng thở ra:
- Vậy sao điện hạ lại nói bị phế, Thiên tử bị bệnh, có liên quan gì tới điện hạ?
- Ta nghe trong cung nói một chuyện, Trương Nghiêu Tá tố cáo phụ thân ta muốn tạo phản, hoàng tổ phụ liền té xỉu, hình như phụ thân đã làm ra chuyện gì rất nghiêm trọng rồi.
Một ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu của Phạm Ninh, việc này có thể gán cho Trương Nghiêu Tá.
Hắn vẫy tay nói:
- Điện hạ chớ vội lo lắng, chúng ta từ từ nói.
Phạm Ninh đóng cửa lại, lúc này mới nói với Triệu Húc:
- Trước khi điện hạ chưa vào cung, Triệu Văn Uẩn đã chiếm thế thượng phong, nghe nói Thiên tử đã đồng ý Trương quý phi, sắc phong Triệu Văn Uẩn trở thành thân vương.
- Lúc này, tất cả văn võ triều đình đều biết Trương Nghiêu Tá thắng rồi, phần lớn quan trong triều đều hướng vào Trương Nghiêu Tá, đứng thành hàng, thậm chí thần có đại tang, nhạc phụ thần còn không cho thần vào cung phục chức, nhạc phụ sợ thần trở thành đối tượng trả thù đầu tiên của Trương Nghiêu Tá, Hàn tướng công vô cùng lo lắng, vài lần viết thư thúc giục thần vào kinh.
- Nhưng vào lúc này, xuất hiện một việc lớn xoay chuyển thế cục đại sự, điện hạ cũng biết đó.
Triệu Húc gật đầu:
- Trương quý phi bị bệnh qua đời.
- Không sai, Trương quý phi bị bệnh chết khiến Thiên tử không có lòng dạ nào suy nghĩ đến vấn đề hoàng tự, lúc này, thần bí mật vào kinh, kế hoạch của Trương Nghiêu Tá bị đánh bại, vào lúc lo lắng này ông ta đã làm ra hai chuyện ngu xuẩn, một là sai người chế tạo thụy triệu, hai là bức nhạc phụ thần đứng về phe lão, đốt kỳ thạch quán, hai việc này đều bị thần vạch trần, thu hoạch lớn nhất chính là thức tỉnh Thiên tử, Thiên tử bắt đầu cảnh giác Trương Nghiêu Tá, lo lắng soán quyền ngoại thích, liền từ bỏ việc phong Triệu Văn Uẩn làm thân vương, mà thời gian này điện hạ đã vào cung.
Hai việc này Triệu Húc biết một chút, nhưng không biết ảnh hưởng lớn của hai việc này, cậu ta thở dài nói:
- Nếu lúc ấy Chiêm sự không vào cung, sợ rằng không có ta của ngày hôm nay.
Phạm Ninh đã quyết định, nhân lúc Triệu Húc còn trẻ tuổi, dễ lừa dối, nhanh chóng cho cậu ta vào làm chủ trước, nhận định Trương Nghiêu Tá, đợi sau này cậu ta lớn lên nhớ lại chuyện này, Trương Nghiêu Tá đã sớm chết rồi.
Phạm Ninh tình ý sâu xa nói:
- Thần nói với điện hạ những việc này, là muốn cho điện hạ biết, sự nguy hiểm của Trương Nghiêu Tá lớn bao nhiêu, hầu như ông ta sắp thành công, cuối cùng lại bị chúng ta lật ngược tình thế.