Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 794 - Chương 791

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 791
 

Nghĩ giây lát, Chu Bội nhẹ nhàng ho khan, A Đa bị dọa sợ vội vàng ngồi yên, cầm một quyển sách lên.

Chu Bội đẩy cửa ra lộ ra một khe hở, ló đầu vào cười nói:

- Chị dâu không làm phiền em chứ?

- Em không có chuyện gì, chị dâu mau vào đi.

A Đa gấp gáp để chị dâu đi vào, lại rót trà cho nàng, Chu Bội cười hỏi:

- Hôm nay đi chơi rất vui à!

A Đa đỏ mặt gật đầu.

- Trăm đồi đông tuyết rất đẹp, rất hùng vĩ, chỉ là quá nhiều người, dưới chân núi chỉ thấy người là người.

- Đây là chắc chắn rồi, rất nhiều dân chúng kinh thành cũng đi ngắm tuyết.

Chu Bội lại cười nói:

- Đại ca muội rất lo lắng, sợ muội gặp phải chuyện gì, nghe nói có rất nhiều du côn, suy cho cùng hai người đều là thư sinh yếu đuối, tranh giành không lại người ta, cướp cũng không lại người ta, đánh cũng không đánh lại người ta.

- Du côn thật sự không ít, nhưng có Ưng ca ở đó, y hung mãnh như vậy có y đi theo muội, những đám lưu manh vô lại kia cũng không dám đến gần.

- Muội không đi cùng hai người bọn họ sao?

A Đa vội vàng lắc đầu.

- Ba người chúng ta luôn đi cùng nhau, Ưng ca đi theo sau ta, dù sao cũng không có tên du côn nào dám đến trêu chọc muội.

- Hai người đó không bỏ mặc muội một bên chứ!

- Không đâu! A Thất còn chạy đi mua kẹo hồ lô cho muội.

- Muội gọi y là A Thất?

Chu Bội cười hỏi.

A Đa bỗng dưng đỏ mặt, hồi lâu mới nói:

- Muội vẫn luôn gọi y là A Thất, xưng hô như vậy không ổn sao?

- Ổn, muội thuận miệng là được, chúng ta đều luôn gọi y là Tiểu Phu Tử, muội không biết sao?

- Tiểu Phu Tử?

Trong mắt A Đa lộ ra nụ cười xảo quyệt, tại sao tiểu tử thối kia không nói? Lần sau phải gọi y là Tiểu Phu Tử.

Chu Bội đang thử thăm dò A Đa, cuối cùng, nàng cũng không nói đến Lục Mẫn, A Đa thực tế không hề nghĩ đến Lục Mẫn, điều này nói rõ, ba người đi chơi, trong lòng nàng chỉ có Chu Tề.

Ngay lúc Chu Bội và A Đa trò chuyện, Phạm Ninh cũng đang hỏi Chu Ưng tình hình hôm nay của muội muội.

Chu Ưng thẳng thắn nói với Phạm Ninh:

- Bẩm báo đại nhân, hôm nay Lục thiếu lang hơi tức giận, lúc trở về cũng đi về một mình, là Chu thiếu lang đưa A Đa về phủ.

- Hai người bọn họ ngồi chung một chiếc xe ngựa không?

Chu Ưng lắc đầu.

- Chu thiếu lang cưỡi ngựa, một mình A Đa ngồi xe ngựa, nhưng mà cửa xe cũng mở, cả đường đi A Đa và Chu thiếu lang đều nói chuyện.

- Nói gì?

- Hình như là đàm luận thơ Đường, hai người nói rất nhập tâm, Chu thiếu lang còn suýt rơi xuống sông hộ thành.

Phạm Ninh cười một tiếng lại hỏi:

- Sao Lục Mẫn lại tức giận?

- Chu thiếu lang đi mua kẹo hồ lô chỉ mua hai cây, không mua cho Lục thiếu lang, đây là lần đầu tiên, lúc lên núi, Chu thiếu lang luôn che chở A Đa, không quan tâm Lục thiếu lang, kết quả Lục thiếu lang ngã nhào, lăn xuống mười mấy trượng.

- Chu thiếu lang thấy y không bị thương, nên mặc kệ y, khiến Lục thiếu lang rất tức giận, muốn dẫn A Đa trở về thành, A Đa không chịu, hai người liền cãi vã, sau đó Chu thiếu lang giúp A Đa nói mấy câu, Lục thiếu lang tức giận một mình trở về thành.

- Sau đó thì sao?

Phạm Ninh lại cười hỏi.

Chu Ưng gãi đầu.

- Sau đó thủ hạ cảm thấy bản thân hơi thừa thãi.

Phạm Ninh cười to.

- Ngươi cảm thấy giữa bọn họ có cảm giác tình chàng ý thiếp không?

- Hình như có chút chút, nhưng mà Chu thiếu lang hơi ngây ngô, thủ hạ cảm thấy y không xứng với A Đa.

Phạm Ninh gật đầu lại nói:

- Bọn họ có ước định gì nữa sao?

- Hình như A Đa nói ngày kia muốn lên chùa dâng hương cho phụ thân, Chu thiếu lang muốn đi cùng nàng, tiếng nói chuyện của bọn họ rất nhỏ, sau đó thủ hạ không nghe được gì, đúng rồi, ngày mai Chu thiếu lang sẽ đưa một chồng sách cho A Đa.

Phạm Ninh cười nhạt, chuyện này không thể gấp, còn phải xem tình hình.

Cha đã không còn, hắn là huynh trưởng, huynh trưởng như cha.

Buổi tối, Chu Bội nói với Phạm Ninh chuyện nàng và A Đa trò chuyện.

- Ta đoán, Tiểu Phu Tử đang theo đuổi A Đa, muội ý cũng có thiện cảm rất tốt với y, nhưng suy nghĩ muội ý khó đoán, thiếp đoán chừng bản thân nàng cũng không biết, thiếp thấy phu quân nói đúng, quan hệ giữa hai bọn họ còn cần thời gian bồi dưỡng, không thể vội vàng, nhưng cũng không thể quá lạnh nhạt, sẽ khiến bọn họ bỏ lỡ nhau.

Thái độ Chu Bội rất trung lập, không nghiêng về đệ đệ trong tộc Chu Tề, cũng không khinh thường ý kiến của trượng phu.

Phạm Ninh ngẫm nghĩ rồi nói:

- Vậy đợi thêm hai năm, trước tiên đính hôn, hai năm sau hỏi ý kiến của hai người, đương nhiên nếu bọn họ chấp nhận qua lại, dùng cách gửi thư hoặc hẹn đi chơi đều được.

Đính hôn không phải là định hôn, trên thực tế là hai giai đoạn trong hôn lễ khác nhau, đính hôn mới là giai đoạn bắt đầu, hai bên gia đình trao đổi rồi ghi chép ngày tháng năm sinh vào hôn thư, bày tỏ đồng ý cưới, đến đây đính hôn đã hoàn thành, nếu như hai bên cảm thấy không phù hợp có thể rút lại hôn thư, thật ra đính hôn là một hình thức đạt đến mục đích kết hôn, nhưng không có tính cưỡng chế.

Mà định hôn thì khác hoàn toàn, định hôn là nhà trai đã đưa lễ vật ăn hỏi đến, nếu như không có nguyên nhân đặc biệt, vậy thì hôn nhân không thể hủy bỏ, chủ yếu hắn cảm thấy muội muội vừa mới tròn mười bảy tuổi, tâm tính và sinh lí cũng chưa trưởng thành, cần cho muội muội thêm hai năm suy xét.

Nếu như hai năm sau, muội muội vẫn quyết định muốn gả cho Chu Tề, vậy thì hắn cũng không ngăn cản.

Mặt khác, đây cũng là một thử thách cho Chu Tề, nếu như y thật sự thích muội muội hắn, như vậy hai năm đối với y mà nói là có thể chờ đợi, nếu như khoảng thời gian này, Chu Tề thay đổi yêu nữ tử khác, cho dù y có thể thi đỗ tiến sĩ, được nhà giàu có hơn mời làm con rể, hắn cũng phải cho y cơ hội, tránh tương lai y hối hận trách muội muội làm chậm trễ tiền đồ của y.

Trượng phu nói đính hôn chứ không phải định hôn, Chu Bội cũng biểu thị đồng ý, thời gian hai năm không dài, vừa vặn bọn họ có thể giao lưu qua lại bằng thư tín, trao đổi tình cảm, Chu Bội cũng cảm thấy đây là phương án hợp lý.

Chu Bội lại cười nói:

- Phu quân, còn có một chuyện, tam a công hỏi chàng, có thời gian đến chỉ bảo việc học của Chu Tề hay không, còn hai tháng nữa là thi cử, nếu như có thể cố gắng thật tốt, vẫn có hy vọng.

Phạm Ninh hơi lúng túng, hắn đã đồng ý với Chu Nguyên Phong, chỉ bảo việc học của Chu Tề, ban đầu hắn suy tính dựa theo đề thi khoa cử chỉ bảo một chút cho Chu Tề.

Nhưng lịch sử đã bị thay đổi, đáng lẽ là tháng tư năm Gia Hữu thứ tám Triệu Trinh mới qua đời, nhưng y lại mất sớm hơn bốn tháng, mà đề thi khoa cử năm Gia Hữu thứ tám do Triệu Trinh ra, bây giờ Triệu Trinh qua đời, đề thi khoa cử cũng sẽ bị thay đổi, là Cao Thao Thao ra hay Tào Thái hậu ra, vẫn chưa biết được, nhưng khẳng định sẽ khác đề thi khoa cử trong lịch sử, khiến hắn không biết phải ôn đề như thế nào?

Phạm Ninh suy nghĩ lại cười nói:

Bình Luận (0)
Comment