Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 793 - Chương 790

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 790
 

Phạm Ninh cùng chú hai Phạm Thiết Qua ngồi trên đại sảnh trò chuyện với Chu Nguyên Phong, đề tài của bọn họ chủ yếu là trên phương diện làm ăn, Chu Nguyên Phong đặc biệt để ý cửa hàng buôn bán Phạm thị, do Minh Nhân và Minh Lễ lập ra, mới mấy năm ngắn ngủi đã trở thành thương nhân buôn bán đứng thứ nhất ở hải ngoại Tuyền Châu, thật sự khiến người ta phải khâm phục.

Phạm Thiết Qua cười nói:

- Tam a công không cần coi trọng bọn họ, bọn họ tiến nhanh, chủ yếu nhờ vào tiền vốn hùng hậu, bọn họ ở Côn Châu thu thập được bao nhiêu vàng, hơn một nửa đều đầu tư vào rồi, mới có thể trong mấy năm ngắn ngủi có mấy trăm chiếc thuyền biển, thuê gần mấy ngàn tên thủy thủ, cho dù là bất cứ ai có nhiều vàng như vậy, đều có thể làm tốt.

Chu Nguyên Phong lắc đầu.

- Ta không thấy như vậy, anh em bọn họ từ nhỏ biết làm ăn, nhiều người phải mất rất nhiều tiền vốn, làm thương nhân lớn buôn bán ở hải ngoại, giá trị người nào không phải mấy trăm ngàn xâu tiền, nhưng ai có thể trong năm năm ngắn ngủi trở thành đệ nhất Tuyền Châu? Loại quyết đoán và gan dạ sáng suốt đó, không phải người bình thường dám chơi, ngươi biết không, năm ngoái Minh Nhân chở hai ngàn cây gỗ hoàng đàn kiếm được bao nhiêu tiền? Tiền vốn của cậu ta mới hai ngàn xâu, đi một chuyến kiếm được hài trăm ngàn lượng bạc, quá kinh người rồi, ta cũng không dám nói với người ngoài.

- Chú hai, đừng nhìn chú chơi đùa đá có thể kiếm tiền, so với con trai người còn kém xa, cậu ấy nói với cháu, lần sau cậu ấy muốn đi Tích Lan chuyển gỗ trầm hương và ngọc bích, tên này làm buôn bán gỗ đến nghiện rồi.

Mọi người đang nói chuyện, từ bên ngoài ba thiếu niên đi vào, hai người trước mặt đều mười mấy tuổi, một người là cháu trai thứ bảy của Chu Nguyên Phong, Chu Tề, còn người kia là con cháu Phạm gia, con trai Phạm Thiết Ngưu, Lục Mẫn.

Chu Tề dáng dấp vô cùng thanh tú, da thịt trắng noãn, nhìn giống như một cô gái, còn Lục Mẫn da giống như cha y, tương đối thô đen, nhưng dù sao cũng là người có học, từng cử chỉ của hai người cũng lộ ra văn vẻ và lịch sự.

Chu Tề và Lục Mẫn cùng tuổi, là bạn tốt cùng trường thái học, lại cùng về quê tham gia khoa cử, hai người đều thi đỗ cử nhân.

Phía sau là một thằng nhóc xấu xa năm sáu tuổi, là Phạm Quang Minh, cháu trai Phạm Thiết Qua, là đứa trẻ Minh Lễ sinh ở Côn Châu, mẹ đứa bé cũng là thiếu nữ Nhật Bản, bây giờ đổi tên thành Phạm Lễ thị, dẫn theo con trai về kinh thành ở cùng cha mẹ chồng.

Phạm Minh Nhân cũng lấy vợ rồi, là con gái nhỏ của Lý Nghiêu gia tộc quyền thế ở Tuyền Châu, khá nhỏ gầy ngăm đen, vợ chồng Phạm Thiết Qua cũng không thích, so sánh ra, bọn họ vẫn thích Phạm Lễ thị hiếu thuận nghe lời.

Chu Tề và Lục Mẫn đi vào đã quỳ xuống dập đầu:

- Chúc tổ phụ trăm tuổi, chúc năm mới nhị bá phụ.

Phạm Ninh là huynh trưởng của bọn họ, nên cũng không thuận tiện quỳ, còn Phạm Quang Minh lại chạy tới trước mặt Phạm Ninh quỳ xuống dập đầu, khiến Phạm Ninh cười to ha hả, từ trong ngực lấy ra một thỏi vàng năm lượng tặng cho thằng bé.

- Đây là tam bá phụ tặng con, cất đi.

Phạm Thiết Qua vội vàng nói:

- A Ninh, cho một đồng tiền là được rồi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện.

Phạm Ninh không để ý chú hai, nói với Phạm Quang Minh:

- Cầm đưa cho mẹ, để mẹ dẫn con đi ăn kẹo.

Phạm Quang Minh rất thông minh, nó ý thức được tam bá tặng cho là đồ tốt, nó sợ tổ phụ không cho nhận, xoay người liền chạy đi.

Mọi người cùng cười lớn, lúc này, Chu Tề và Lục Mẫn lại hành lễ với Phạm Ninh, Phạm Ninh cũng không cho bọn họ lễ vật gì, hỏi:

- Chuẩn bị thi Tỉnh tháng ba thế nào rồi?

- Chúng ta còn đang dốc sức ứng phó phụ khảo, hai ngày nay mới nghỉ ngơi được một chút.

Phạm Ninh gật đầu.

- Nghỉ ngơi một chút cũng phải, có muốn ra ngoài hay không?

- Có, ngày mai hai người chúng ta định đi đến thành nam ngắm trăm đồi đông tuyết.

Trăm đồi đông tuyết là một nơi có tiếng ở kinh thành, nổi danh ngắm tuyết, Phạm Ninh cười nói:

- Ngày mai cũng đưa A Đa đi cùng, ta sai Chu Ưng đi chơi một ngày với các ngươi.

Ánh mắt Phạm Ninh vô cùng nhạy bén, sau khi hắn nói dẫn theo A Đa, mặt Lục Mẫn lộ ra vẻ sầu khổ, không muốn tới dẫn em họ đi theo, mà trong mắt Chu Tề thoáng lộ tia mừng rỡ.

Nhìn dáng vẻ, Chu Tề này thật sự hơi thích em gái hắn.

Đợi hai người lui ra, Chu Nguyên Phong vuốt râu cười nói:

- Chỉ sợ tiểu phu tử không xứng với A Đa.

Trước kia, Chu Bội đã nói với Chu Khiết chuyện này, Chu Nguyên Phong dĩ nhiên cũng biết.

Phạm Thiết Qua ngạc nhiên.

- A Ninh, cháu kết hợp A Đa với tiểu Thất lang?

Phạm Ninh nhàn nhạt nói:

- Cháu không phải muốn kết hợp bọn họ, nếu như hai bên có cảm tình thì cháu thành toàn cho hai đứa, còn ai xứng với ai, tam tổ phụ không cần nhắc lại.

Chu Nguyên Phong dĩ nhiên nguyện ý cùng Phạm Ninh kết thông gia lần nữa, ông cười nói:

- Tiểu Thất là con mọt sách, từ nhỏ chỉ thích núp trong thư phòng đọc sách.

Phạm Ninh cười nói:

- Vậy muội muội của cháu cũng như vậy, coi sách như mạng, cho nên ta cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.

Phạm Thiết Qua cười nói:

- Nếu các người hai bên có ý, vậy ta sẽ làm mai.

Phạm Ninh do dự nói:

- Em gái cháu vẫn còn nhỏ, đợi thêm hai năm nữa đi.

- Nếu không thì đính hôn trước, cưới muộn một chút cũng không sao.

Phạm Ninh suy nghĩ rồi cười nói:

- Chuyện này thì được, về nhà cháu bàn bạc với mẹ, lại trưng cầu ý kiến của muội ý, nếu như muội ý không phản đối, thì có thể quyết định trước hôn sự.

Mùng bốn tháng một, sáng sớm A Đa đã hưng phấn ra ngoài, đi theo Lục Mẫn và Chu Tề đến thành nam ngắm tuyết, Phạm Chân Nhi khóc lóc muốn đi cùng cô, đây là lần đầu tiên Phạm Ninh không thỏa mãn yêu cầu của con gái.

A Đa nhỏ hơn đại ca chín tuổi, qua năm là mười bảy tuổi rồi, A Đa là nhũ danh của nàng, tên chính thức của nàng là Phạm Tĩnh, anh nàng tên là Phạm Ninh, nàng đương nhiên tên là Phạm Tĩnh, có phần đồng âm với cháu trai Phạm Cảnh, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, phát âm cẩn thận, trên thực tế sẽ không nhầm lẫn.

Lúc hoàng hôn, A Đa được Chu Tề đưa về phủ, trong tay nàng cầm khá nhiều đồ chơi nhỏ, dùng cật tre nhỏ tết thành con chim nhỏ, dùng bùn nặn thành người nhỏ, còn có mảnh gỗ làm thành còi thổi, đây đều là đồ chơi nhỏ cho cháu gái.

Chu Bội lại đi đến trước phòng cô nhỏ, cửa không đóng, xuyên qua khe hở, nàng thấy A Đa đang lấy thứ gì giấu ở phía sau kệ sách ra, Chu Bội thấy rõ, là một khối ngọc bội.

Chu Bội thầm kinh hãi, hai người này đã đến mức độ trao đổi vật đính ước rồi sao?

Chu Bội rất hiểu cô em chồng của mình, là một cô gái thành thật, nhiều lắm là nổi nóng với mẹ, có chuyện gì khó chịu cũng để ở trong lòng, Chu Tề cũng không khác gì, chỉ là so với nàng khá hơn, nhưng cũng là một mọt sách, đến bây giờ cả châm trà cũng không biết, hai người này không biết là ai chủ động, đoán chừng là Chu Tề, A Đa làm sao có dũng khí chủ động bày tỏ? Hôm nay Lục Mẫn không đưa A Đa trở về, cũng biết hôm nay bọn họ nhất định xảy ra chuyện rồi.

Bình Luận (0)
Comment