Mua hãng thuyền, có lẽ Chu Hiếu Lâm phải suy nghĩ một chút, nhưng đi Dương Châu mua đất lại hợp ý ông ấy, huống chi Phạm Ninh còn để lộ ra tin tức quan trọng như vậy, ông ấy quả thật không chờ được, ngày mai xuất phát đi Dương Châu ngay.
Mười lăm ngày sau, thuyền của Phạm Ninh cuối cùng cũng đến được Tuyền Châu, hai chiếc thuyền lớn tiến vào Tấn Giang, mọi người đều đi tới mạn thuyền, nhìn ra xa chỗ thị trấn ven biển nơi họ sắp sinh sống trong nhiều năm, thị trấn rất ấm áp, gió biển thổi nhè nhẹ, mát mẻ mà dễ chịu, làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
- Phu quân, ở ngôi nhà mới có nhìn được ra sông không?
- Đương nhiên có thể rồi, chúng ta có bến đò của riêng mình, đáng tiếc hiện tại là buổi chiều, nếu mà là sáng sớm, nàng có thể nhìn thấy thác nước được phản chiếu trong ánh sáng ban mai, không ngờ lại là màu tím, vì thế ngôi nhà này được gọi là Tử Xuyên phủ, là ngôi nhà nổi tiếng ở Tuyền Châu.
Lúc này, muội muội A Đa kéo A Nhã chạy tới, chỉ vào một phủ ở xa xa:
- Ca ca, ngôi nhà này lại có thác nước!
Phạm Ninh mỉm cười:
- Ngôi nhà này quả thật không tệ!
A Đa liền tỏ vẻ khát khao nói:
- Thật hâm mộ quá! Nhà của ai mà lại có cả thác nước nữa.
Phạm Ninh và Chu Bội nhìn nhau, hiểu ý cười cười, A Đa đã khôi phục được sự hoạt bát của cô dưới sự khuyên bảo của Chu Bội, nàng không vì Chu Tề không đến tiễn nàng mà cảm thấy mất mát nữa.
Lúc này, hai chiếc thuyền lớn chậm rãi dừng lại ở một bến tàu tư, vừa hay bến có thể cho hai chiếc thuyền chở khách ba nghìn thạch đỗ vào, A Đa liền mở to hai mắt ra nhìn, đây không phải là phủ thác nước sao? Chẳng lẽ đó chính là…
Nàng kích động đến mức nhảy dựng lên, hận không thể mọc thêm cánh bay đi.
- Chúng ta đến nơi rồi, mọi người chuẩn bị xuống thuyền thôi!
Phạm Ninh ôm lấy Chân Nhi, dẫn đầu đi xuống thuyền trước, trước mặt là bờ sông được xây bằng đá dài, bờ sông rộng hai trượng, dọc theo bờ sông có trồng một hàng cây xoài, từ trước đã có, chỉ có điều đám thợ thủ công đã trải những phiến đá lên trên, bờ sông liền trở nên sạch sẽ gọn gàng.
Phía trước ngoài bờ sông rộng hai trượng là bức tường rào rất dài, cao khoảng hơn một trượng, ngoài bức tường rào trồng đầy trúc, có một chút cách điệu, lúc này, Lâm Tuấn Sinh đã nhận được tin tức, đứng đợi hắn ở trên bến tàu đã lâu.
Y đem một chiếc hộp sơn son để đầy chìa khóa đưa cho Phạm Ninh cười nói:
- Mười ngày trước đã hoàn thành công việc, cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, đợi Sứ quân đến tiếp nhận ạ.
Phạm Ninh cười nói:
- Ông chủ Lâm vất vả rồi, ngày mai ta sẽ cùng ông kết toán.
- Không vội! Không vội! Quan trọng là Sứ quân thấy vừa lòng mới là được.
Lâm Tuấn Sinh thấy có rất nhiều nữ quyến, y không tiện đi vào nhà, liền đưa chìa khóa cổng lớn phía sau cho Phạm Ninh:
- Đây là chìa khóa của cửa sau, vậy ta xin phép cáo từ trước, có chỗ nào không vừa lòng ngày mai nói với ta, ta sẽ mau chóng sửa lại.
Y hành lễ với Phạm Ninh, liền vội vã xin cáo biệt rồi rời đi.
Phạm Ninh đưa chìa khóa cửa chính và cửa hông cho Lưu quản gia, Lưu quản gia liền dẫn nhóm đầy tớ già dọc theo tường viện đi đến phía cửa chính tiến vào phủ, đây cũng là phép tắc của nhà giàu sang quyền thế, ngoài nữ tì ra, bình thường tôi tớ đều không được phép đi cửa sau.
Phạm Ninh đi lên mở cửa sau, Kiếm Mai Tử đẩy cửa giúp hắn, mọi người liền kinh ngạc mà thốt lên, trước mặt họ là một bãi cỏ lớn xanh mượt, trên bãi cỏ trải đầy những bông hoa tươi đủ mọi sắc màu, phía cao bên trái là một rừng cây nho nhỏ, bên cạnh rừng cây còn có một tòa đình, ở giữa là một con đường thẳng tắp trải đầy đá, thông với núi nhỏ trước mặt.
Chân Nhi giãy dụa xuống đất, chạy như bay trên bãi cỏ, cười vui vẻ, Âu Dương Thiến vui mừng hỏi:
- Phu quân làm sao lại nghĩ đến việc muốn sửa bãi cỏ?
Phạm Ninh cười ha hả:
- Ở đây vốn dĩ là đồng ruộng, sau đó bị biến thành đất hoang, mọc đầy cỏ dại, ta liền bảo bọn họ nhổ toàn bộ chỗ cỏ dại đấy, sau đó trồng lên loại cỏ non thấp bé, có thể cưỡi ngự du ngoạn ở đây.
Phạm Ninh thấy muội muội A Đa và con gái hái được bó hoa dại lớn, liền cười nói:
- Có thời gian thì chơi tiếp, vào phủ tìm phòng trước đi.
Mọi người đi theo đường trải đá phiến ở giữa đi vào trong phủ, phía trước bọn học là vách núi thác nước, vách núi không cao, chỉ cao khoảng bốn trượng, tương đương với bốn tầng lầu, trên vách núi dài đầy các loại dây và dược liệu, một con suối trên núi chảy xuống những kẽ đá cao ba trượng, tạo thành một thác nước mỏng.
Trên núi dài đầy những cây cao lớn, tựa như một mảnh rừng rậm nho nhỏ, nguyên sinh thái được duy trì một cách tương đối.
Bên trong còn có một bức tường rào, vốn dĩ là một bức tường, có điều nó đã trở thành tường hoa chạm rỗng, đi qua một cánh cửa tròn, một hồ nước xanh bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ, mặt hồ rộng khoảng năm mẫu, bên trong trồng đủ các loại sen, thác nước chảy vào trong hồ nước, hai bên là một vòng hành lang dài có mái hiên, một khoảng sân nhỏ, xinh đẹp nằm phía sau lối đi dạo, nối với nhau bởi tám khoảng sân nhỏ.
Trên thực tế, Phạm Ninh ở giữa đường đã đưa cho mọi người bản vẽ, phân phối xong các viện, mẹ của Phạm Ninh – Trương Tam Nương và muội muội A Đa, nhạc mẫu Vương Thị dẫn theo Chu Triết, Kiếm Mai Tử và bốn nữ hộ vệ ở phía bên trái, Phạm Ninh cùng thê thiếp con cái của hắn ở phía bên phải, tám tòa viện hiện lên hình bán nguyệt, vừa hay phân chia ở bốn phía của núi nhỏ và hồ nước.
Sớm đã phân chia xong viện, không cần nói nhiều, tất cả mọi người đều tự đi đến viện của mình, bốn viện bên phải, Chu Bội, Âu Dương Thiến và A Nhã đều có một phòng, còn lại là thư phòng của Phạm Ninh.
Mọi người đều dẫn theo nha hoàn của mình bận rộn, Phạm Ninh đi vào nội thư phòng của hắn, đây là viện nhỏ nhất, chỉ có ba gian, sân phủ đá phiến, hai bên trồng đầy tre trúc.
Ngôi nhà vẫn sử dụng đồ dùng bằng gỗ đầu rồng như trước đây, nhưng đi vào thư phòng, Phạm Ninh lại ngây ngẩn cả người, đồ dùng trong thư phòng của hắn không ngờ lại dùng gỗ mun chế thành, loại này so với gỗ tử đàn thì là gỗ quý có giá trị hơn, Phạm Ninh lắc đầu, Lâm Tuấn Sinh này thật là biết cách lấy lòng người, đồ đạc trong thư phòng toàn bộ làm bằng gỗ mun, trên thị trường ở kinh thành còn không mua được, cho dù có bán được ít nhất cũng phải hàng triệu đổ lên.
Ngày đầu tiên trải qua trong bận bịu, ai cũng mệt mỏi ngủ li bì, ngay cả cơm tối cũng là mua ở ngoài mang đến, giải quyết rất đơn giản.
Sáng sớm hôm sau, mọi người lại bắt đầu một ngày bận rộn, Phạm Ninh tới Hải ngoại kinh lược phủ, lần này hồi kinh, biết được Tri Chính Đường đồng ý cho Hải ngoại Kinh lược phủ điều nhiệm quan viên ở các huyện mới hải ngoại, vì thế, Tri Chính Đường điều 14 người quan viên dự khuyết, khiến tổng số quan viên Kinh lược phủ đạt đến năm mươi bảy người.
Ở phương diện này, ngoài Phạm Ninh là quan chính tam phẩm ra, còn có Phó sứ Lý Mộ là quan tòng ngũ phẩm, phán quan La Giang là quan tòng lục phẩm, ngoài ra đều là các quan viên bát phẩm và cửu phẩm.