Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 826 - Chương 823

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 823
 

- Trồng rất tốt! Đến mùa hè là có thể thu hoạch, giữ lại toàn bộ hạt giống, sang năm trồng lên toàn bộ năm nghìn mẫu đất, sau đó tam thúc liền đợi phong tước đi.

Phạm Thiết Ngưu nhếch miệng cười đến không khép lại được, Phạm Ninh đã cắt đứt ham muốn của tam thúc:

- Vậy bí đỏ đâu?

- Bí đỏ ở trong này!

Phạm Thiết Ngưu vội vàng đưa Phạm Ninh tới một góc nhỏ, nơi này có vài cái giá gỗ thấp thô chắc, thuận tiện cho bí đỏ leo lên, chiếm khoảng chừng một mẫu đất, cây dưa mầm cũng mọc dài ra, chiếu rọi dưới ánh mặt trời.

Phạm Ninh yên tâm, hắn không lo lắng cây ngô, mà là lo cây bí đỏ, sợ nó không thích ứng được với khí hậu ở đây, bây giờ nhìn lại, bản thân mình đã lo lắng vô ích rồi, thế hệ sau của bí đỏ không có gì khác biệt.

- Tam thúc, cây nông nghiệp Đại Tống chưa có hai thứ này, thúc ngàn vạn lần phải cẩn thận, mùa xuân cẩn thận để ý mưa đá, tốt nhất là đặt mỗi bên một cái giá, nếu chẳng may có mưa đá, nhanh chóng dùng vải bạt đắp lên.

- Ta biết, đợi lát nữa ta làm cái giá ngay, ta còn chưa chăm sóc cháu trai của ta tốt như vậy đâu.

Phạm Ninh liếc mắt, cháu trai của thúc ở đâu vậy?

…...

Chỉ nghỉ ngơi hai ngày ở quê nhà, Phạm Ninh dẫn theo Phạm Minh Hiên, mọi người lại một lần nữa lên đường xuôi Nam, ở Ngô Giang nghỉ ngơi một canh giờ, Phạm Ninh và Chu Bội đi thăm Chu Nguyên Phủ đang dưỡng lão ở nhà.

Chu Nguyên Phủ quả thật già rồi, trên tay và trên mặt đầy những đốm đồi mồi, tinh thần cũng không còn tốt như trước, hai tháng trước, Chu Nguyên Tuấn mắc bệnh qua đời, an táng ở Hành Dương, cuối cùng ông ta bị giáng chức làm huyện úy Hành Dương, ở nơi này tới cuối đời, con cháu của ông ta dựa theo lời trăn trối của ông ta, đưa ông ta đi chôn cất ở Hành Dương, hơn nữa họ đã mua sản nghiệp ở Hành Dương, chi này của họ Chu liền ở lại Hành Dương.

Chuyện này đối với Chu Nguyên Phủ là một đả kích rất lớn, điều này có nghĩa là Chu gia không có khả năng khôi phục như cũ.

- Ta cũng muốn mở các chi nhánh nằm rải rác, một chi Chu gia ở Hành Dương cũng không phải là không thể, trăm năm sau, con cháu của họ lại đến tìm gốc rễ.

So với Chu Nguyên Tuấn, Chu Nguyên Phủ càng quan tâm con cháu của mình hơn, ông cầm tay Phạm Ninh, cố hết sức nói:

- Ta có bốn người con trai, lão Tam và lão Tứ đều là người tầm thường, không có chí tiến thủ, ta đã giữ lại cho bọn hắn đầy đủ tài sản, tùy bọn nó đi! Chỉ có con thứ của ta Hiếu Lâm là khôn khéo, thông minh lanh lợi, hiểu chuyện, có thể làm nên sự nghiệp, A Ninh, cháu giúp nó một chút nhé! Xem như đây là điều cuối cùng ta nhờ cậy cháu.

Phạm Ninh thở dài nói:

- Ông nội không nên nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt, cháu nhất định sẽ tận lực.

Trên khuôn mặt Chu Nguyên Phủ lộ ra nụ cười an ủi, lại cầm tay cháu gái cười nói:

- Chu gia có tiền đồ nhất vẫn là Bội nhi của ta, tìm lang quân thật tốt, ta thật sự yên tâm.

Chu Bội cảm giác đây là lời trăn trối cuối cùng của ông nội, trong lòng nàng khó chịu, lập tức nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào nói không ra lời.

Phạm Ninh để cho ông nội nghỉ ngơi, dìu thê tử đi ra khỏi phòng, nói với nàng:

- Đi tìm đại ca đến gặp ông nội đi!

Phạm Ninh có dự cảm mãnh liệt, đây có thể là lần cuối bọn họ gặp Chu Nguyên Phủ rồi.

Chu Bội gật đầu, bước nhanh đi ra ngoài.

Lúc này, Chu Hiếu Lâm mời Phạm Ninh ngồi xuống nói chuyện, Chu Hiếu Lâm và anh trai Chu Hiếu Vân là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, mà lão Tam và lão Tứ theo thứ tự là hai tiểu thiếp sinh ra.

So với Chu Hiếu Vân tao nhã, Chu Hiếu Lâm càng giống phụ thân Chu Nguyên Phủ, quả thực là phiên bản của Chu Nguyên Phủ, thật ra trong bốn người con trai của Chu Nguyên Phủ, Phạm Ninh thích lão Nhị Chu Hiếu Lâm hơn, cho dù Chu Hiếu Vân là nhạc phụ của hắn, nhưng Chu Hiếu Vân tựa như một quyển sách giáo khoa, cái gì cũng đều dựa theo quy củ, cẩn thận tỉ mỉ, ở tại trong phủ của ông, dù tối nay trở về cũng phải nói với ông tình hình, khiến Phạm Ninh rất không quen.

Ngược lại, Chu Hiếu Lâm lại giống như một quyển sách tiểu thuyết phổ thông tràn đầy tình người, ôn hòa, khôn khéo, giỏi thích nghi, rất có căn cứ, không chỉ Chu Bội thích ông ấy, ngay cả Phạm Ninh cũng rất thích cùng ông ấy nói chuyện phiếm.

Chu Hiếu Lâm cười hỏi:

- Ta ngày hôm qua nhận được thư tam thúc gửi, nói cháu khuyên ông ấy đầu tư xưởng dệt?

Phạm Ninh cười hỏi:

- Nhị thúc có hứng thú sao?

Chu Hiếu Lâm gật đầu cười nói:

- Đầu năm chúng ta đã chia gia sản, lão Tam và lão tứ muốn là vàng bạc đất đai, nhạc phụ cháu được phân đồ cổ tranh chữ do phụ thân sưu tầm được, kỳ thạch đã cho cháu đích tôn, tòa nhà và quán rượu được phân cho tất cả con cháu, ta kế thừa sản nghiệp của phụ thân, bốn mươi tám ngân hàng và đội tàu Chu thị, A Ninh, ta không thể ngồi không miệng ăn núi lở.

- Nhị thúc am hiểu mặt nào?

Chu Hiếu Lâm suy nghĩ một chút nói:

- Ta quản lý đội tàu mười năm, am hiểu nhất chính là vận chuyển đội tàu.

- Nhị thúc, ta chỉ cho thúc con đường, triều đình đã quyết định biến Dương Châu trở thành nơi tập hợp vật tư và trung tâm phân tán lớn nhất hải ngoại, Nhị thúc mau chóng đi Dương Châu xuôi theo Trường Giang mua nhiều đất đai, xây dựng cải tạo nhiều kho hàng, tiếp theo, Nhị thúc có thể suy xét xây dựng thị trường hàng hải sản phân tán và tập hợp lớn nhất ở Dương Châu, thứ ba, Nhị thúc có thể đề cập tới đóng thuyền và vận chuyển, biến Chu thị trở thành đội tàu vận chuyển chuyên chở đường sông lớn nhất trong nước.

- Vừa rồi cháu còn nói đóng thuyền?

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Cháu nói đóng thuyền là chỉ đóng thuyền cỡ lớn một trăm ngàn thạch trở lên, cháu nhớ ven bờ Trường Giang có vài phường thuyền có lịch sử lâu đời, có mấy nhà kinh doanh không được tốt lắm, Nhị thúc có thể mua lại.

- Một trăm ngàn thạch rất không có khả năng, vật liệu gỗ không chịu nổi, ta cảm thấy thuyền gỗ ba vạn thạch là đạt đến cực hạn rồi, nhiều nhất giương được hai mươi cánh buồm.

Kỳ thật Phạm Ninh cũng biết khả năng một trăm ngàn thạch không lớn, một trăm ngàn thạch tương đương trọng tải sáu ngàn sáu trăm tấn, thuyền gỗ làm không được, như Bảo Thuyền trong truyền thuyết tải trọng cũng chỉ năm vạn thạch, ước chừng ba nghìn tấn, còn trọng tải gần vạn tấn, một trăm ngàn thạch vậy gần như là tàu chở máy bay rồi.

Cho nên Phạm Ninh cũng chỉ nói như vậy, nhưng trọng điểm không phải ở chỗ này, Phạm Ninh cười nói:

- Nhị thúc, ta nói là mua hãng thuyền!

Chu Hiếu Lâm cười ha hả:

- Cháu nói đến hãng thuyền cổ Dương thị, có thể tạo thuyền lớn, sau cái chết của đông chủ Dương Thanh, mấy người con trai tranh giành gia sản huyên náo túi bụi, năm trước bọn họ từng tìm Chu gia, muốn bán hãng thuyền cho Chu gia với giá một trăm ngàn quan tiền, cha ta cảm thấy cái giá này rất cao, trả giá bảy vạn quan tiền, bọn họ nói trở về thương lượng, đến bây giờ vẫn chưa có tin trở về.

- Nhị thúc có thể suy xét mua lại, sau đó lại ra giá cao chiêu mộ các thợ thủ công đóng thuyền có kinh nghiệm lão luyện, cần phải làm ra thuyền biển ba vạn thạch trở lên.

Bình Luận (0)
Comment