Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 825 - Chương 822

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 822
 

Lần này xuống phía nam, tiền công của bọn họ lại tăng năm phần, cho dù trong hoàng cung cũng không kiếm được nhiều tiền như thế, ai lại không nguyện ý đi chứ? Cho nên bốn mươi bốn người hầu của phủ Phạm Ninh, có bốn mươi hai người đi theo, mà hai người không đồng ý xuống phía nam, một là phu xe lão Dư, một là người làm vườn Vương Thuận, lão Dư là vì bố mẹ đã lớn tuổi, cần ông ta chăm sóc, còn người làm vườn Vương Thuận là vì không thích ứng được khí hậu ẩm ướt của phía nam.

Cho dù như thế, Chu Bội cũng không giải trừ quan hệ người làm thuê của bọn họ, mà giữ bọn họ lại kinh thành trông nhà, tiếp tục hưởng tiền lương của kinh thành.

- Phu quân, nghe nói trong phủ Tuyền Châu cũng có một ngọn núi nhỏ? – Âu Dương Thiến uống trà cười hỏi.

- Cha, có núi thật sao? Phạm Chân Nhi ôm cổ phụ thân từ phía sau.

Phạm Ninh lôi tay cô bé cười nói:

- Thật sự ở đó có núi, nhưng mà cũng không lớn lắm, bên trên trồng đầy các loại cây, nhất định con sẽ thích.

- Có cây hạch đào và cây dẻ không?

Đây và vấn đề cô bé quan tâm nhất.

- Yên tâm đi, khắp núi đều là cây.

Phạm Ninh cười nói với con gái:

- Có nhiều cây tùng dài, cây ăn quả cũng nhiều, như xoài, nhãn, vải, bưởi, cam quýt, hoa quả khô cũng có, cha nhìn thấy mấy cây phỉ rất cao, không có cây hạch đào to, nhưng có hai cây hạch đào nhỏ, cha đã chuyển ba cây hạt dẻ qua, không biết có thể sống được không.

Phạm Chân Nhi vui mừng đứng thẳng lên vỗ tay, những quả này không chỉ sóc và nhím của cô bé ăn được, chính cô bé cũng có quả để ăn.

Cô bé càng nghĩ càng thích, hoan hô một tiếng, chạy đến xem con sóc của mình, vú nuôi vội vàng chạy qua, mười mấy con sóc và nhím đều để trong cái lồng to, cùng cô bé đi qua đại dương, bây giờ đang để bên cạnh thuyền của bé, do một hầu gái chuyên môn thay cô bé chăm sóc.

Lúc này Chu Bội lại thấp giọng nói:

- Hình như tâm tình A Đa không tốt.

Phạm Ninh gật đầu, hắn cũng nhìn thấy, đúng lúc Chu Tề và Lục Mẫn đi Khúc Phụ hành hương, hôm nay không thể đến tiễn, Phạm Ninh cũng thấy ánh mắt trông mong của em gái, ngày công bố danh sách thi đậu, Chu Tề vì không đỗ mà uống say, A Đa luôn ở với cậu ấy, hâm nóng tình cảm của hai người, hơn nữa hai người đã định ngày đính hôn, nếu như không có tình hình đặc biệt, ba năm sau, khi Chu Tề thi đỗ, hai người sẽ thành thân.

Thực ra Phạm Ninh vẫn không thích Chu Tề, tên mọt sách đó hiền như khúc gỗ, không thích hợp lăn lộn trong quan trường, chỉ có thể làm học vấn, nhưng nếu em gái đã thích, vậy Phạm Ninh cũng không có gì để nói.

- Nàng có thời gian thì đi an ủi nó một chút.

Phạm Ninh nói với Chu Bội.

- Phu quân đã có lệnh, vậy thiếp đi an ủi cô em chồng đây.

Chu Bội uống chén trà, liền cười rồi đứng dậy đi, Âu Dương Thiến lo lắng cho con gái, cũng đi ra ngoài.

Phạm Ninh ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn bờ sông qua cửa sổ, con thuyền đã rời khỏi kinh thanh.

Buổi sáng bảy ngày sau, con thuyền đã tới trấn Mộc Đổ, họ ở nhà cũ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó tiếp tục đi về phía nam.

Nhà cũ để trống đã lâu, nhưng vẫn sạch sẽ và gọn gàng, mọi người dọn dẹp sơ qua một chút rồi đều tự nghỉ ngơi.

Phạm Ninh lại tới dòng họ, hắn rời nhà khá sớm, cùng nhà họ Phạm tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ ở lại lúc phụ thân hắn qua đời, lúc này hắn ở lại trấn Mộc Đổ, quan hệ với gia tộc mới bắt đầu gần gũi.

Phạm Ninh cùng tộc trưởng đi xuống, quét mộ cho nhà ông nội Phạm Trọng Yêm và phụ thân Phạm Thiết Chu, lại mời mười mấy người trong họ ăn cơm trưa, lúc này mới đi theo tam thúc Phạm Thiết Ngưu về nhà.

Bây giờ Phạm Thiết Ngưu là viên ngoại số hai ở trấn Mộc Đổ, gần với Lưu viện chủ, nhà ông ở nơi đông nhất của trấn, chiếm hơn hai mươi mẫu đất, phía sau là đồng ruộng mênh mông, hiện tại ông có năm nghìn mẫu ruộng tốt nhất, ngoài hai nghìn mẫu đất của mình, ba nghìn mẫu ruộng tốt nhất cũng đưa làm của hồi môn của Chu Bội, mặt khác Phạm Thiết Ngưu còn kinh doanh quán rượu Tam Gia ở trấn trên cùng với y quán huynh trưởng Phạm Thiết Chu để lại.

Quán rượu và y quán là để lại cho Phạm Ninh và người anh em cùng cha khác mẹ Phạm Minh Hiếu, đứa nhỏ này làm con thừa tự của Phạm Thiết Ngưu, bây giờ là con thứ của Phạm Thiết Ngưu, hiện nay đang học ở học đường Diên Anh.

Phạm Ninh hỏi:

- Bây giờ Minh Hiếu như thế nào?

- Đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn hiếu thuận, chỉ tiếc học kém một chút, đến học đường Diên Anh là đặc cách trúng tuyển, nó chỉ thi đậu học đường huyện Lập trấn Mộc Đổ, bản thân ta cảm thấy nó không thích hợp đi theo con đường khoa cử.

Phan Thiết Ngưu nói rất hàm súc, dù sao đây cũng là đệ đệ của Phạm Ninh, ông không thể cướp đoạt cơ hội đi học của đứa nhỏ.

Phạm Ninh gật đầu:

- Để thằng bé học xong huyện học và phủ học, sau đó cháu sẽ sắp xếp cho nó đi học y ở trường Thái học rồi về kế thừa y quán.

Bên dưới trường Thái học Tống triều không chỉ có kinh học, còn có võ học, luật học, y học, toán học, thư học, họa học, bồi dưỡng nhân tài chuyên môn, bình thường phải thi vào, nhưng lại nổi tiếng là chiếu cố con cháu quan lại.

Đối với sắp xếp của Phạm Ninh, Phạm Thế Ngưu không có ý kiến, ông có đứa con cả Lục Mẫn lưu lạc ở bên ngoài rồi, đoán chừng sẽ không trở về quê hương, ông lại hy vọng con thứ ở nhà kế thừa sự nghiệp của mình và huynh trưởng.

Phạm Ninh lại hỏi:

- A bà như thế nào rồi ạ?

- Bà rất ổn, ăn ngon, ngủ ngon, thân thể khỏe mạnh, chỉ là tai hơi nghễnh ngãng.

Phạm Thiết Ngưu nhìn sắc trời một chút, vừa cười nói:

- Bà vừa ngủ trưa rồi, tối nay cháu lại đến thăm bà nhé.

- Được rồi! Xem món đồ mà thúc bảo đi.

Tinh thần Phạm Thiết Ngưu rung lên, vội vàng dẫn theo Phạm Ninh đi đến nhà sau.

Hậu viện nhà người ta cho làm núi giả, ao cá, hoa cỏ cây cối, nhưng hậu viện nhà Phạm Thiết Ngưu lại trồng các loại rau lương thực, nhưng vẫn có một hai mẫu ruộng lớn có ao cá, bên trong thật sự là nuôi cá.

- Mùa đông năm trước ta phân ao bùn đất, cấu tạo và tính chất của đất rất tơi xốp, khẳng định đủ độ phì nhiêu rồi, chỉ sợ cây ngô và bí đỏ có yêu cầu đặc biệt.

- Thật ra không có yêu cầu đặc biệt, quan trọng nhất là ánh sáng đầy đủ.

- Ánh sáng mặt trời thì không có vấn đề gì, sân sau nhà ta không có cây đại thụ che chắn.

Đi vào sân sau, lại kinh ngạc phát hiện ở sân sau đất trồng rau và ruộng chiếm chừng mười mẫu đất, rõ ràng còn có mương máng và điền canh, Phạm Ninh có phần im lặng, đây là tam thúc yêu làm ruộng cỡ nào, Phạm Thiết Ngưu có chút ngượng ngùng nói:

- Ta trồng trọt bên ngoài sẽ bị người khác chê cười, chỉ trốn ở nhà trồng, đã được mười mấy năm rồi.

Đi vào giữa hai mẫu đất:

- Đây là cây ngô, ta trồng một mẫu đất, đã phát triển thành cây con rồi, mỗi ngày ta đều đến tưới nước bón phân, mọc rất tốt.

Quả thật cây ngô non mọc rất chỉnh tề, cách nhau một thước, xanh mượt một mảng, nhìn rất khả quan.

Phạm Ninh cười nói:

Bình Luận (0)
Comment