Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 829 - Chương 826

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 826
 

Đây là lần đầu tiên Phạm Ninh tới kiểm tra bến tàu của cửa hàng Phạm thị, Minh Nhân có chút oán giận nói:

- Phụ thân cả ngày đùa nghịch mấy tảng đá nát này, không chịu đến giúp đỡ, đệ rõ ràng chính là một tên chưởng quỹ bỏ mặc sự tình, ngươi đừng quên, cửa hàng Phạm thị đệ còn có ba phần cổ phần, ngươi đừng có chuyện gì cũng không quản, khiến huynh đệ chúng ta cả ngày mệt như trâu ngựa.

Phạm Ninh cười nói:

- Không phải đệ dẫn Minh Hiên tới đây rồi sao? Giúp các huynh giảm bớt gánh nặng, xưởng dệt bên kia cho y một phần, để y cũng cam tâm tình nguyện mệt như trâu ngựa vậy.

- Điều này không cần đệ nhắc nhở, trong lòng bọn ta đã có tính toán, Minh Hiên là huynh đệ nhà mình, xưởng dệt bên kia, chúng ta sẽ cho y một phần, nhưng bọn ta vẫn cần người nữa!

Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:

- Chu lão gia tử không phải cũng có một phần sao? Bảo ông ấy cũng ra thêm chút sức, phái người tới quản lý.

Minh Lễ thở dài:

- Ông ấy cũng giúp đỡ rất nhiều rồi, lại nói bản thân ông ấy ở Tuyền Châu cũng mở cửa hàng, do tôn tử Chu Lâm quản lý, y không có sức lực lại giúp chúng ta nữa.

- Cửa hàng Chu gia làm về cái gì?

Phạm Ninh hỏi.

- Làm đồ sứ và trà bánh, Ba Tư bên kia đối với trà có nhu cầu rất lớn, trà của bọn họ chủ yếu là tiêu thụ ở bên kia.

- Vậy Chu gia có đội tàu không?

Phạm Ninh lại tiếp tục hỏi.

- Tạm thời không có!

- Vậy thì đơn giản rồi, sát nhập cửa hàng Chu thị và cửa hàng Phạm thị, Chu gia phụ trách mua sắm vật tư ở trong Tống triều, Phạm Gia phụ trách tiêu thụ bên ngoài, các huynh thì phụ trách hải ngoại, chuyện mua sắm vật tư không cần các huynh lo lắng rồi.

Minh Nhân và Minh Lễ đồng thời lắc đầu:

- Cái phương án này chúng ta đã suy xét qua, nhưng không ổn thỏa, đây là sản nghiệp của Phạm gia, huynh đệ chúng ta ba người mỗi người ba phần, đây là trạng thái lý tưởng nhất, kỳ thật còn có một phần, chúng ta muốn cho tam thúc và tứ thúc, kết quả bị Chu gia cầm đi, nói thật, chuyện này chúng ta đã rất hối hận rồi, nếu lại muốn Chu gia tham dự vào, rất nhiều chuyện bọn ta chính là không có cách nào quyết định được.

Phạm Ninh cũng biết huynh đệ hai người bọn họ có chủ kiến và rất cố chấp, bản thân cũng không nên lấy ý kiến của mình áp đặt cho bọn hắn, hắn ngẫm nghĩ một chút lại nói:

- Vậy các huynh mời tứ thúc đến trấn thủ cửa hàng, một phần kia của Chu gia ta nói với lão gia tử, ông ấy sẽ trả về, một phần kia đối với ông ta không có giá trị gì.

Hai huynh đệ rất mừng rỡ, nếu Chu Nguyên Phong đồng ý trả lại một phần kia, vậy thật tốt quá, đưa cho tam thúc và tứ thúc mỗi người nửa phần, cửa hàng gia tộc này có thể chống đỡ được rồi.

Tuy nhiên có thể khiến tứ thúc tới đây sao? Huynh đệ hai người đối với tứ thúc Phạm Đồng Chung có thành kiến rất sâu, năm đó lão là tên khốn kiếp hết ăn lại nằm, hai người nghi ngờ nhìn Phạm Ninh.

Phạm Ninh lắc đầu nói:

- Tuy rằng ta cũng không hiểu rõ lắm tình huống của ông ấy, nhưng hiện tại tửu lâu của ông ấy ban đầu từ một tòa biến thành ba tòa rồi, chuyện này đã nói lên ông ấy không phải kẻ ăn hại, vẫn còn đang cố gắng gây dựng sự nghiệp, ông ấy chưa bao giờ tìm ta mượn tiền, cũng không có chìa tay xin nhị thúc và tam thúc, ông ấy có từng mượn tiền các huynh không?

Minh Nhân và Minh Lễ đều lắc lắc đầu, Phạm Ninh cười nói:

- Lúc ông ấy còn trẻ điều này là không thể tưởng tượng được rồi, chứng minh bản chất của ông ấy rất tốt, lúc còn trẻ chỉ là không hiểu chuyện, hiện tại mới hiểu chuyện, nếu không có tiền vốn bên ngoài ủng hộ, dựa vào bản thân tích góp từng chút tiền vốn mở tửu lầu, thật sự rất không dễ dàng, từ một tòa tửu lâu mở rộng thành ba tòa tửu lâu, có thể tưởng tượng đến sự gian khổ trong đó, hiện tại ông ấy có hai đứa con trai và hai đứa con gái phải nuôi sống, áp lực rất lớn, chúng ta hãy giúp ông ấy một lần, để ông ấy làm đại chưởng quỹ cửa hàng Tuyền Châu, phụ trách đối nội.

Minh Nhân thương lượng với Minh Lễ một lát, cuối cùng gật gật đầu:

- Nếu ông ấy thật sự hiểu chuyện rồi, vậy để ông ấy đến trấn thủ cửa hàng, đương nhiên tốt nhất, sau đó chúng ta còn ở Đức Hóa mua hai tiệm đồ gốm và một vườn trà, những việc này có thể giao cho Minh Hiên xử lý, tứ thúc thì phụ trách điều hành hàng hóa trong cửa hàng.

Thấy hai người đều đồng ý để tứ thúc đến Tuyền Châu, Phạm Ninh nhân tiện nói:

- Ta sẽ viết một phong thư cho tứ thúc, mời ông ấy đến Tuyền Châu, Minh Lễ thì đi Ngô huyện một chuyến, tự mình mời ông ấy đến.

- Vậy quán rượu của tứ thúc phải làm sao bây giờ?

Minh Nhân trừng mắt nhìn Minh Lễ:

- Không phải sự tình gì cũng dựa vào A Ninh, loại chuyện nhỏ nhặt này, chúng ta xử lý không nổi hay sao?

Phạm Ninh cười nói:

- Đây thật sự không phải chuyện nhỏ, nếu xử lý không tốt, tứ thúc không nhất định sẽ đồng ý đến, như vậy đi! Tửu lầu có thể giao cho Cố Đại quản sự của Mộc Đổ tửu lầu, để tam thúc cùng trông nom.

Huynh đệ ba người đi lên thuyền chính của đội thuyền, cũng là thuyền biển lớn nhất của bọn họ, đây là một con thuyền ba vạn thạch, đi xa nhất là Nhà Almoravid ở Tây Phi, tải trọng tương đương khoảng hai ngàn tấn, thoạt nhìn vô cùng khổng lồ, tựa như một ngọn núi lớn bỏ neo ở trên bến tàu.

- Đây chính là thuyền lớn nhất của chúng ta, trước mắt cũng là thương thuyền viễn hải lớn nhất Đại Tống, tên là thuyền Mộc Lan, tải trọng ba vạn thạch.

Phạm Ninh vỗ vỗ mép thuyền hỏi:

- Chiếc thuyền này có thể chở được bao nhiêu người?

- Chiếc thuyền này cần năm trăm người thuyền viên, bốn trăm người chèo thuyền, một trăm thuyền viên khác, còn cần năm trăm người cung thủ đi theo thuyền, còn có thể có chừng trăm người thương gia đi theo, bên trong ít nhất phải tồn một năm lương thực, trên thuyền có thể chăn heo, ủ rượu, còn có một chợ phiên nhỏ, riêng kỹ nữ theo thuyền thì có ba mươi người.

- Tạo một con thuyền lớn như thế này cần bao nhiêu tiền?

- Thương thuyền lớn này, công nghệ rất rườm rà, vỏ bên ngoài dùng gỗ thông, lại dùng cây trẩu ngâm chế tạo một năm.

Phạm Ninh trừng mắt liếc nhìn Minh Lễ nói:

- Ta không phải hỏi huynh tạo thuyền như thế nào, ta hỏi là bao nhiêu tiền mới có thể mua được nó?

Minh Lễ gãi đầu nói:

- Có hai loại, một loại là mười sáu buồm, một loại là mười hai buồm, chúng ta đây là loại mười sáu buồm đấy, lúc ấy chúng ta đã tiêu năm nghìn quan tiền, mười hai buồm bốn ngàn quan tiền là đủ rồi.

- Cái giá tiền này hẳn là không đắt lắm đi!

Minh Nhân nhếch miệng cười:

- Vật liệu gỗ đều là Tùng đỏ bọn ta vận chuyển từ Côn Châu đến, lại là xưởng thuyền của cha vợ Minh Viễn, chỉ lấy tiền nhân công, đương nhiên không đắt, nếu là thị trường, chiếc thuyền này ít nhất mười ngàn quan, mười hai buồm tám ngàn quan, đây vẫn chỉ là giá cả con thuyền, quan trọng hơn là mua được, nhưng không nhất định nuôi được.

- Vậy các huynh trên trăm thuyền biển vạn thạch cần bao nhiêu thuyền viên?

- Không phải mỗi thuyền đều cần người chèo, đi vịnh Ba Tư bên kia bắt buộc phải dùng thuyền mái chèo, nhưng đi Nam Dương có thể lợi dụng gió mùa, thì không cần người chèo, nhưng một năm chỉ có thể đi hai chuyến, chính là giống như đi Côn Châu, tám mươi người thủy thủ là đủ rồi, chúng ta trước mắt chỉ có mười lăm chiếc thuyền chèo, một khi đi vịnh Ba Tư thậm chí Mộc Lan Gia quốc càng xa hơn, không chỉ cần năm trăm người chèo thuyền, còn cần có năm trăm người cung thủ, hải tặc bên kia rất hung hăng ngang ngược.

Bình Luận (0)
Comment